Hứa Nguyên đã nhìn quen thấy quen với việc trưởng bối đánh vãn bối như thế này.
Bởi vì tính cách khiến hắn như thế, bởi vì trời sinh ham chơi, kiếp trước hắn cơ hồ đều bị lão đầu tử đánh từ nhỏ đến lớn.
Hồi tiểu học sơ trung thì hay gây chuyện đánh nhau, cao trung yêu đương sớm bị gia đình bạn nữ tìm tới cửa. Đại học thì lại yêu thích du lịch hoang dã, ra ngoài đi dạo chơi một vòng, có khi cả tháng trời không thấy bóng dáng hắn trong trường.
Mỗi lần lão đầu tử bắt gặp được những chuyện này, thì đều sẽ đánh hắn một trận.
Dần dà, Hứa Nguyên cũng quen dần với các trận đòn roi của lão đầu tử.
Nếu đã trêu không nổi, thì hắn không thể trốn sao?
Thế giới rộng lớn như vậy, đã không thể phản kháng thì chẳng lẽ không thể trốn sao?
Dù nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng là hai phụ tử, đợi cơn giận của lão đầu tử lắng xuống, nói chút lời hối lỗi, tỏ thái độ kiên quyết nhận lỗi, đợi phát xong sinh hoạt phí, rồi muốn chơi thế nào thì tiếp tục chơi thế đó.
Nhưng còn hiện tại ở cái thế giới này, Hứa Nguyên phát hiện bản thân muốn trốn cũng trốn không được
Vị đại ca tiện nghi này trực tiếp treo hắn lên mà đánh.
Theo định luật Vật Lý, thì chính là treo lên mà đánh, cứ treo lên cao mà đánh mà không hề cho nói tiếng nào.
Nghĩ tới những chuyện này, bên tai Hứa Nguyên đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vang của chim Ưng.
- - - - -
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Hứa Nguyên nhìn thấy bản thân đã ở trong một sương phòng xa lạ. Hắn khe khẽ lắc lắc đầu.
Sau khi bản thân bị đánh cho hôn mê, vừa tỉnh lại liền thấy bản thân ở trong gian phòng này.
Mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong gian phòng cổ kính, hết thảy trang trí trong phòng đều cực kỳ cổ xưa.
Hắn nhìn ra ngoài dọc theo khung cửa sổ bằng gỗ nơi đầu giường đang nằm. Hứa Nguyên nhìn thấy một bầu trời xanh mênh mông vô tận, cùng với một đôi cánh chim Ưng khổng lồ, khi sải cánh ra dài đến hơn hai mươi trượng.
Hiện giờ cách thời điểm hắn bị đánh cho ngất đi đã là hai ngày. Hiện tại bản thân đang ngồi trên "chuyên cơ" bay trở về Tĩnh Giang thành.
Khác với những "quái thú bằng sắt thép" ở kiếp trước, chiếc "phi cơ" này là một con vật sống, là một con Huyền Ưng khổng lồ với sải cánh dài hơn hai mươi trượng. Trên phần lưng rộng lớn của nó được xây dựng một tòa lầu các xa hoa với các cây cột được chạm trổ công phu.
Nó là hành cung trên không của Hứa Trường Ca, nhưng bởi vì thực lực Hứa Nguyên quá yếu, đành tạm thời phải để cho vị huyền đệ này của y sử dụng.
Về phần bản thân Hứa Trường Ca. . .
Vị đại ca này vô cùng bận rộn, sau khi treo hắn lên mà đánh một hồi. Đợi sau khi hắn tỉnh lại liền trực tiếp mang hai cái đầu Mãng Xà khổng lồ rời đi.
Hứa Nguyên đoán chừng, đối phương nhất định là vội vã chạy về Đế Kinh để đi tìm vị lão cha tiện nghi kia mà phục mệnh.
Vì cứu hắn, Hứa Trường Ca đã tiêu hao quá nhiều thời gian ở trong Vạn Hưng sơn mạch. Hiện tại vào thời gian mấu chốt này, đối phương nhất định phải trở về Đế Kinh đi giúp đỡ vị phụ thân kia.
Suy nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Nguyên lóe qua hình ảnh hai cái đầu Mãng Xà khổng lồ, trong mắt dần dần hiện lên vẻ cổ quái.
Hắn nghĩ tới Cơ Phong Hoa bị Hứa Trường Ca chặt lấy thủ cấp kia.
Cơ Phong Hoa, là một vị đại tỷ tỷ với mái tóc màu xanh lục, được thiết kế với dung nhan tuyệt đẹp. Một vị đại tỷ tỷ rất to và rất trắng.
Tuy nhiên so với cái chết của một nhân vật lão bà trong trò chơi, Hứa Nguyên càng cảm thấy kỳ quái hơn với thực lực của vị đại ca Hứa Trường Ca.
Cơ Phong Hoa thân là một đầu Thất Sinh Mãng đã hoàn toàn nở rộ bảy đóa huyết liên trên đỉnh đầu vào mấy chục năm trước. Nàng thật sự rất mạnh, còn mạnh hơn gấp mấy lần vị nhị công chúa Cơ Thanh Nguyệt của Xà Yêu nhất tộc.
Nhưng một nhân vật như thế không ngờ lại chết trong tay Hứa Trường Ca.
Không phải Hứa Nguyên hoài nghi thực lực của Hứa Trường Ca, mà là bởi vì trong vô số các tuyến truyện của Thương Nguyên, Cơ Phong Hoa và Hứa Trường Ca chỉ giao thủ qua có một lần.
Vào giai đoạn cuối trò chơi của tuyến thế giới đó, Tây phương Dị Yêu quốc vượt qua thập vạn đại sơn của Vạn Hưng sơn mạch xâm nhập vào Đại Viêm hoàng triều.
Ở bên ngoài Tĩnh Giang thành, Hứa Trường Ca và Cơ Phong Hoa đã đại chiến một tràng.
Mà lần đó, dưới tình huống không hề có người nào can thiệp, vì kém một tia mà Hứa Trường Ca đã bại, bị Cơ Phong Hoa toàn thân đầy thương tích hóa thành thông thiên cự Mãng một hơi nuốt vào trong bụng, thân tử đạo tiêu.
Ngươi tinh tường đều có thể nhìn ra rằng, lúc đó thực lực của hai người Hứa Trường Ca và Cơ Phong Hoa chênh lệch căn bản không lớn, thậm chí có thể nói là chỉ một chút sơ hở đã quyết định thắng bại.