• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụng binh dù có xuất thần nhập hóa như thế nào, thủy chung cũng không thể hơn được một kiếm mà cường giả tuyệt thế tùy tiện chém ra, loại quân thần như vậy thì lại có uy nghiêm gì?

Trong lúc Hứa Nguyên còn đang bàng hoàng, vân vụ xung quanh lại có chuyển biến khác thường.

Khi Hứa Nguyên hoàn hồn lại, hắn giật mình chợt nhận ra chóp mũi mình đã ươn ướt.

Hứa Nguyên đưa tay lên lau, màu đỏ tươi trong lòng bàn tay khiến hắn nhận ra bản thân thực sự bị chảy máu mũi vì nhìn thẳng vào thiên môn kia. Hứa Nguyên vội vàng quay người lại, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Nhưng cái quay đầu này, lại vừa hay để Hứa Nguyên nhìn thấy bụng cá trắng (mặt trời) dần dần nhô lên ở đằng Đông.

Mây mù tan đi, bình minh trên đỉnh núi rất đẹp, thập vạn đại sơn đều hiện ra trong tầm mắt, biển rừng rộng lớn đều bị nhuộm đỏ.

Cảnh vật trước mắt khiến Hứa Nguyên khẽ giật mình.

Tình huống gì vậy?

Vừa rồi hắn mới chỉ ngây người có một lát, sao đột nhiên lại từ buổi trưa biến thành tờ mờ sáng?

Bởi vì nguyên do uống vào không ít Diễm Linh dịch nên Hứa Nguyên không cảm thấy đói, nhưng cơn đau nhức do đứng lâu gây ra lại dần dần xuất hiện trong cơ thể hắn.

Sự việc ngoài tầm hiểu biết xảy ra trên người mình, Hứa Nguyên vốn muốn tìm hiểu nguyên nhân, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn chợt nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến điều này.

Việc cấp bách trước mắt là tụ hợp lại với Nhiễm Thanh Mặc.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mà cái tảng băng hình người kia sao vẫn chưa tới?

Đầu bạch Hổ kia chỉ mất hơn nửa ngày thời gian là đã leo từ sườn núi lên tới đỉnh. Hiện giờ ít nhất đã qua một ngày rưỡi rồi, Nhiễm Thanh Mặc sao vẫn còn chưa đến?

Trong khi suy nghĩ, trái tim Hứa Nguyên dần dần chìm xuống.

Tình huống tốt nhất hiện tại chính là, vì để đảm bảo an toàn, Nhiễm Thanh Mặc đã chủ động dụ đối phương rời đi, tạm thời vẫn chưa thoát ra được.

Và điều tồi tệ nhất, chính là dù thực lực của Nhiễm Thanh Mặc vô cùng mạnh mẽ, nhưng tại thời điểm này trong cốt truyện, trong thế giới này vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn nàng.

Hứa Nguyên nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình và ngăn không cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa.

Hắn rất rõ ràng về tình hình hiện tại của mình.

Nếu Nhiễm Thanh Mặc chết dọc đường, trừ khi Hứa Nguyên có thể may mắn nhờ vào 3 điểm phúc duyên cược mệnh nhảy xuống Huyền Thiên nhai, thành công tiến vào động phủ đó, nếu không hắn chỉ còn có thể trực tiếp tuyên bố tử vong.

Đứng ở bên cạnh vách đá này, bất kể người đến trước là người muốn giết hắn hay là một trong những thủ hạ của lão cha thân thể này, hắn cũng đều chết chắc.

Sự xuất hiện của "chứng Xích Dị" đã trực tiếp chặn đứng rất nhiều đường lui của Hứa Nguyên rồi.

Thủ đoạn xuyên không và Tu Hú chiếm giữ tổ chim Khách của hắn không phải là sự dung hợp linh hồn hoàn mỹ trong quy tắc của thế giới này, mà là đoạt xá trọng sinh.

Mặc dù việc đoạt xá trọng sinh lúc ban đầu sẽ có một khoảng thời gian phát sinh "chứng Xích Dị" ra, những thứ khác đều tương đối hoàn mỹ., nhưng vạn vật đều có Âm và Dương.

Việc đoạt xá tồn tại trong thế giới này lâu như vậy, tự nhiên cũng sẽ có một số thủ đoạn để tra ra.

Loại thủ đoạn tra soát này tuy gần như đã thất truyền, nhưng xác thực đã từng tồn tại.

Và điều khủng khiếp nhất là trong số thủ hạ của lão cha thân thể này, có người biết cách sử dụng phương pháp tra soát này.

Không ai có thể vô duyên vô cớ nghi ngờ hắn, nhưng Hứa Nguyên hắn, dù sao cũng không phải là Hứa Trường Thiên. Ở trước mặt người thân thật sự của Hứa Trường Thiên, có lẽ không cần tới chốc lát là có thể bị nhận ra điều khác thường rồi.

Nếu đã phát hiện có điều khác thường, thì đón tiếp hắn sẽ là một loại các loại kiểm tra, Hứa Nguyên không dám nghĩ đến kết cục của mình sẽ như thế nào.

Phương pháp có thể khiến nhục thân và linh hồn dung hợp hoàn mỹ thì cũng có, hơn nữa Hứa Nguyên còn biết nó ở đâu, nhưng những thứ đó lại ở trong động phủ bên dưới Huyền Thiên nhai.

Một khi tảng băng kia chết rồi, Hứa Nguyên hắn căn bản không có cơ hội xuống dưới đó lấy.

Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên cưỡng ép bản thân đừng suy nghĩ quá tiêu cực, kiềm nén cơn đơn nhức của thân thể, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bây giờ hắn có nghĩ càng nhiều hơn nữa cũng vô dụng, điều hắn có thể làm chỉ là yên tĩnh ngồi đợi kết quả.

"Ông ông."

Vừa mới ngồi xuống, một trận run lắc nhẹ dưới chân khiến Hứa Nguyên lập tức giật nảy mình.

Hứa Nguyên đưa mắt nhìn xuống, tất cả những gì hắn thấy chỉ là một vài mảnh đá vụn nằm im dưới đất.

Ảo giác sao?

Ánh mắt Hứa Nguyên lóe lên, nhẹ nhàng đặt bàn tay xuống ấn vào mặt đất.

"Ông ông."

Những rung động nho nhỏ giữa cát và đá truyền đến thông qua đầu ngón tay, từ yếu dần dần tăng mạnh.

Hứa Nguyên cau mày.

Là động đất ư?

Những suy nghĩ liên tục hiện lên trong đầu.

"Ầm!"

Khi cơn rung động tăng dần lên, cả đỉnh núi cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Hứa Nguyên nín thở trong vô thức, không phải là động đất, mà có người đang chiến đấu!

Một giây,

Năm giây,

Mười giây,

"Oanh —— "

Âm thanh nổ tung đi kèm với từng đợt chấn động, và lần này toàn bộ vách đá dường như cũng lắc lư theo.

Hứa Nguyên dùng sức siết chặt quyền đầu, trong mắt lóe lên một tia bất an, nhìn về phương hướng lúc hắn đi tới.

Thời gian phảng phất như đứng yên.

Giữa ánh trắng chói chang của mặt trời, xuất hiện một điểm đen.

Điểm đen nhanh chóng phóng lớn, lập tức biến thành một bóng đen khổng lồ phô thiên cái địa, nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.

Thời gian chỉ một cái hô hấp.

"Oanh —— "

Bóng đen to lớn, như thiên thạch ngoài vũ trụ nặng nề nện xuống khoảng đất trống trải cách trước mặt Hứa Nguyên hơn mười mét. Lực trùng kích cường đại làm cả đỉnh núi trong nháy mắt cát đá bay mù mịt, khói bụi ngập tràn.

Đợi khi bụi mù tan đi.

Hứa Nguyên thông qua khe hở giữa làn khó bụi, nhìn thấy một cái đầu cự Mãng cao hơn mười mét.

Trong ánh nắng chói chang vàng rực, trên đầu cự Mãng hung tợn có một bóng hình xinh đẹp mặc hắc y đứng trên đó với thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, một mái tóc dài như thác nước phía sau đầu nhẹ nhàng tung bay theo gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK