Nhưng Hứa Nguyên lại giật mình trước lời cảm ơn không thể giải thích được của đối phương.
Hắn có chút không hiểu tại sao.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại bất chợt hiểu ra.
Tảng băng lớn trước mặt này không hề biết rằng muốn tiến vào động phủ này cần cái thứ hư vô mờ mịt như phúc duyên kia.
Có lẽ trong mắt Nhiễm Thanh Mặc, chính vì hành động ôm chặt lấy nàng trước khi hôn mê của Hứa Nguyên, mới giúp nàng có thể tiến vào động phủ này an toàn.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên cũng không có bất kỳ ý định nào muốn giải thích.
Hãy để sự hiểu lầm đẹp đẽ này tiếp tục được kéo dài đi, ha ha. Khẽ mỉm cười, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn đối phương: "Nhiễm tiên sinh."
Ánh mắt vừa nhìn tới, tâm thần Hứa Nguyên bỗng nhiên khẽ giật mình.
". . ."
Nàng, chưa đeo lại sa che mặt.
Miếng hắc sa che mặt mà nàng luôn mang theo suốt chặng đường đã rơi mất khi cả hai nhảy xuống Huyền Thiên nhai.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên nhìn thấy khuôn mặt không có tấm hắc sa che đậy.
Khi văn tự miêu tả trong trò chơi chuyển sang góc nhìn thứ nhất, vẻ đẹp có thể diễn tả bằng hết lời dường như vẫn còn nông cạn trước dung nhan của Nhiễm Thanh Mặc vào lúc này.
Hứa Nguyên thu liễm lại tâm thần, mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Chẳng trách các nữ anh hùng trong tiểu thuyết cứ luôn được miêu tả mỹ mạo như thiên tiên, đến thời khắc này, hắn mới chân chính lý giải được.
Ánh mắt trở nên bình tĩnh, Hứa Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc, thấp giọng nói:
"Nhiễm tiên sinh, hai chữ đa tạ trên cái thế giới này là thứ không có giá trị nhất."
Dứt lời, Hứa Nguyên chống đầu gối lên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nàng cười nói: "Chúng ta sống sót, cho nên ván cược này ta thắng rồi. Ngươi hiện tại thiếu ta một cái ân tình."
Nhiễm Thanh Mặc hơi ngẩng dầu lên, trầm mặc nói: "Được."
Một lúc sau, nàng lại nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi, muốn ta làm cái gì?"
Nghe đối phương nói như vậy, Hứa Nguyên khẽ mỉm cười: "Lưu lại đã, tạm thời ta còn chưa cần ngươi phải làm gì giúp ta."
Nói xong, Hứa Nguyên thu hồi lại ánh mắt, quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này tựa hồ là một cái sơn động, trên vách đá có khảm một vài hạt châu màu trắng, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có mấy phần giống như Dạ Minh châu trong truyền thuyết.
Mượn nhờ chút ánh sáng le lói này, Hứa Nguyên có thể nhìn thấy bảy tám phần toàn bộ hoàn cảnh trong động phủ này.
Động phủ này không tính là lớn, dùng đơn vị tính của kiếp trước, đại khái nó cũng chỉ có khoảng hai mươi mét vuông mà thôi.
Ở đây có một ao nước và một chiếc giường bằng ngọc hình tròn đường kính chừng một thước.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Hứa Nguyên dần dần nhăn lại.
Động phủ lớn nhỏ và sự xuất hiện của ao nước và giường ngọc không hề ngoài dự liệu của hắn.
Thế nhưng, tại sao bên cạnh cái giường ngọc không thấy cái bảo rương màu hoàng kim.
"Ngươi làm sao vậy?"
Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ phát giác thấy hô hấp của hắn có điều dị thường, nên cất tiếng hỏi.
Hứa Nguyên thu liễm lại tâm thần, điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì? Chỉ là ta phát hiện, ký ức của mình dường như xuất hiện chút vấn đề."
"Hữm" Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng điều tức.
Hứa Nguyên đi về phía chiếc giường ngọc ở nơi sâu nhất trong động phủ.
Bình tĩnh lại, hắn cũng phán đoán rằng rương bảo vật biến mất hẳn là kết quả của việc thế giới này tự động tu bổ.
Nếu một cái bảo rương bằng vàng xuất hiện bên trong một cái động phủ bí ẩn như vậy, hiển nhiên nó sẽ trông rất khó phân biệt.
Nếu như đã nghiệm chứng được rằng động phủ này sẽ dựa vào phúc duyên mà mới tiến vào được, thì những món đồ được đặt ở đây trong trò chơi Thương Nguyên, tuyệt đối không có khả năng biến mất được.
Đi tới trước giường ngọc, Hứa Nguyên giương mắt nhìn kỹ toàn bộ xung quanh cái giường tròn này.
Thân giường sáng trắng như bạch ngọc, mơ hồ tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Trên giường không có loại đồ vật như là chăn bông, chỉ có hai cái gối hình chữ nhật, nơi duy nhất có thể giấu đồ vật cũng chỉ có chỗ bên dưới hai cái gối.
Do dự trong chốc lát, Hứa Nguyên chậm rãi đưa tay ra chộp lấy cái gối.
Khi vừa chạm vào, cảm giác hơi lạnh, phảng phất như đụng vào khối huyền băng.
Sau khi đẩy cái gối qua một bên, quả đúng như dự tính, Hứa Nguyên nhìn thấy ở dưới có một cái hắc sắc giới chỉ cực kỳ cổ xưa.
Vừa nhìn thấy thứ này, Hứa Nguyên lập tức ý thức được cái giới chỉ này là thứ gì.
Nạp giới, Tu Di giới, hoặc gọi là Trữ Vật giới.
Hứa Nguyên hoàn toàn không nghĩ rằng có thể nhìn thấy thứ đồ này ở cái địa phương này. Hắn đột nhiên cảm thấy việc thế giới này tự động bù đắp như vậy, đôi khi cũng có chỗ tốt.
Nơi này khác với những thế giới tu tiên khác, nơi mà ai ai cũng đều được có một cái trữ vật giới chỉ bất đồng.
Ở cái thế giới này, Tu Di giới chỉ là đỉnh cấp chí bảo.
Điều này có thể thấy được từ chỗ loại đại cao thủ như Nhiễm Thanh Mặc mà cũng chỉ có thể dùng bọc hành lý chứa đồ.
Trong sách công thức cũng có lời giải thích qua về việc này.
Một cái đạo lý rất là đơn giản.
Tu Di giới chỉ liên quan đến việc cắt xé không gian.
Nếu như Tu Di giới chỉ có ở khắp nơi, điều này chẳng phải nói, bất kỳ một Đoán Tạo sư (Thợ rèn) nào cũng đều là đại năng về không gian sao?
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, việc thế giới này tự bù đắp, dùng Tu Di giới chỉ thay thế cho "hoàng kim bảo rương", thật là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hứa Nguyên đưa tay cầm lấy hắc sắc Tu D giới chỉ cổ xưa kia, miệng nhếch lên cười toe toét.
Nhưng nụ cười này rất nhanh liền tắt ngấm.
Bảo vật tuy tốt, nhưng hắn lại không dùng được.
Tu Di giới chỉ cần có nguyên khí kích hoạt, mà hắn hiện tại vẫn chỉ là một người bình thường.
Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên tiện tay đưa cái Tu Di giới chỉ này cho Nhiễm Thanh Mặc.
Nhiễm Thanh Mặc tiếp lấy, đưa mắt nhìn lại, bởi vì nàng từng gặp qua một cái tương tự ở chỗ sư phụ mình, cho nên chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra nó là cái gì.
Nhưng cho dù có loại bảo vật đỉnh cấp này tới tay, ánh mắt của nàng vẫn không hề có chút gợn sóng nào, chỉ có hơi nghi hoặc nhìn Hứa Nguyên.
Nàng không hiểu vì sao Hứa Nguyên lại ném Tu Di giới chỉ cho mình.
Hứa Nguyên nhìn ánh mắt của nàng, khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói.
"Bên trong có đồ vật chữa thương cho ngươi, và một số đồ vật khác lúc ta còn sống. Hiện tại ta không lấy ra được, nên đành phải nhờ ngươi giúp đỡ."