Nhưng lại không hề nhớ rằng trong phần giới thiệu đó có mục nói về ngự kiếm phi hành, chắc hẳn là do thế giới này tự động bổ sung lại những tin tức tương quan.
Bất quá nghe qua mấy lời Nhiễm Thanh Mặc nói, Hứa Nguyên cũng đại khái hiểu ý tứ của đối phương.
Trong thế giới này cũng có thủ đoạn ngự không phi hành, nhưng bởi vì công pháp bất đồng, cách thức phi hành cũng sẽ bất đồng.
Dừng một chút, Hứa Nguyên lại hỏi.
"Thế vì sao không trực tiếp dùng Băng Vân Giai của nàng đưa ta qua đó?"
Nhiễm Thanh Mặc không có trả lời ngay, mà trên dưới đánh giá thân thể Hứa Nguyên một chút, mới lắc đầu nói:
"Thân thể ngươi quá yếu, sẽ chết."
"Nhưng mới rồi ta không phải vẫn không sao sao?" Hứa Nguyên nhíu mày, vừa rồi Nhiễm Thanh Mặc mang theo hắn nhảy lên giữa không trung để phân biệt phương hướng, hắn không hề có chút cảm giác khó chịu nào.
"Tốc độ vừa rồi, rất chậm."
". . . " Hứa Nguyên không nói nữa.
Hắn phát hiện bản thân suy nghĩ có chút đơn giản hóa nhiều thứ, đơn giản đến mức bỏ quên luôn một vấn đề rất trọng yếu.
Thế giới quan của Nhiễm Thanh Mặc không phải giống như những siêu nhân trong phim điện ảnh ở tiền thế, tốc độ mà thân thể một người có thể thừa nhận là có hạn.
Phương thức Nhiễm Thanh Mặc ngự không rõ ràng là dùng khí ngưng kết băng thành bình đài, không ngừng nhảy đi trên không trung.
Thân thể của vị công tử gia ngày đêm chìm đắm trong tửu sắc này, khả năng không thể nào chịu đựng nổi lực gia tốc 4~5g*, vừa gặp phải liền trực tiếp quy thiên luôn. Mà tốc độ bình thường của Nhiễm Thanh Mặc, chí ít cũng phải tới 30g*.
Mình không rành về mảng này nhưng vẫn cố gắng tìm hiểu cho mọi người rõ.
4g: 4G đây không phải là mạng 4G, 5G nhé. 4g = 41 m/s² (đơn vị gia tốc) tương đương với việc đi hết quảng đường 0.4 km trong khoảng 4.4 giây. (Google "Top Fuel Dragster" tìm hiểu thêm để hình dung nó nhanh như thế nào)
5G: 5G = 49 m/s² Tốc độ khiến cho con người bình thường lạc mất phương hướng và ngất xỉu, huống chi thân thể ốm yếu của tam công tử.
30G: 30G bằng khoảng 333 m/s² đây là tốc độ của Tàu vũ trụ Stardust cùng với mẫu vật ngoài địa cầu khi trở về bầu khí quyển Trái đất đã đạt vận tốc kỷ lục là (12,4 km/s (28.000 mph) ở độ cao 135 km).
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên nhìn thật sâu vào đôi mắt dưới lớp hắc sa kia.
Mặc dù đôi khi trông nàng ta có chút ngớ ngẩn, nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng rất đáng tin cậy.
Nếu như nàng không nghĩ tới điểm này, có khả năng khi vừa mới tăng tốc, hắn đã trực tiếp chết bất đắc kỳ tử rồi.
Trong nháy mắt, Hứa Nguyên nghĩ đến việc bảo Nhiễm Thanh Mặc kiềm chế tốc độ của mình.
Tuy nhiên, ý tưởng này vừa hiện lên rất nhanh đã bị hắn từ bỏ ngay.
Nếu Nhiễm Thanh Mặc có thể kiểm soát tốc độ, điều đó cũng có nghĩa là hai người sẽ ở trên không trung lâu hơn.
Dãy Vạn Hưng sơn mạch này có đầy yêu thú, vừa rồi tùy tiện bắt lấy đã một con Diễm Linh Mãng, thủ hạ có một thế lực thần bí nào đó. Nếu như ở trên không trung quá lâu, sẽ khó tránh khỏi việc trở thành mục tiêu của những con yêu thú khác.
Hơn nữa không phải chỉ dưới mặt đất mới có yêu thú, trên không trung còn có yêu cầm, mà thị lực của loài yêu cầm còn mạnh hơn Nhân tộc nhiều.
Đi bộ bên dưới, có rừng cây che phủ, cộng thêm năng lực cảm ứng xung quanh của vị cao thủ Nhiễm Thanh Mặc này, không hẳn có thể đảm bảo trăm phần trăm, nhưng ít nhất thì tỉ lệ sống sót cũng cao hơn.
Suy nghĩ đến đây, Hứa Nguyên liền khe khẽ thở dài, nhìn xung quanh khu rừng rộng lớn không thấy điểm tận cùng này một vòng.
Đi bộ thì đi bộ, coi như là chuyến lữ hành đầu tiên trong Dị giới.
Mưa đang ngớt dần, ngôi miếu hoang vẫn yên tĩnh giống như khi hai người Hứa Nguyên rời đi, thi thể và vết máu bên ngoài đã bắt đầu đông cứng lại.
Đột nhiên, có hai thân ảnh từ trên cao hạ xuống khoảng không trống trải bên ngoài đã bị máu nhuộm đỏ.
Một nam một nữ, y phục giống hệt nhau, có chút tương tự như y phục của các thi thể dưới đất.
Bên trong có màu đen, viền đỏ, sau lưng có thêu một đầu Bàn Long dữ tợn màu hoàng kim.
Đôi giày màu đen bước đi trên vũng máu, làm phát ra âm thanh sền sệt.
Vẻ mặt người nam đầy râu ria, sau lưng giắt một thanh kiếm, đôi mắt nheo lại nhìn thảm trạng bốn phía xung quanh, tay che mũi, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Chậc chậc chậc, thật là thảm a, xem ra kẻ bắt cóc tam công tử không phải là ngươi đơn giản a."
Vẻ mặt người nữ thì lại lạnh lùng, tóc dài tới eo, buộc thành một cái đuôi ngựa thật dài ở phía sau, vòng eo thon nhỏ, trước ngực căng phồng ẩn dưới lớp y phục, hai mắt không ngừng đảo qua trên các thi thể dưới mặt đất.
"Có nhìn ra được là ai làm không?"
Người nam bước đi giữa các thi thể, không ngừng quan sát tình huống xung quanh, tùy ý lắc đầu nói với giọng rất hứng thú.
"Làm sao nhìn ra được? Đây điều là kiếm khí bình thường gây nên, ngay cả chút kiếm kỹ cũng không có."
Người nữ cúi đầu nhìn xuống, liếc mắt nhìn một vòng vị trí các thi thể, khẽ nói.
"Bọn họ từng kết thành trận hình."
Người nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Ta biết, vết kiếm trên thân bọn chúng không sâu lắm, vừa đủ mất mạng, hơn nữa xảy ra trong nháy mắt."
Trong nháy mắt?
Người nữ nghe vậy liền cau mày, nhìn người nam nói. "Ngươi làm được không?"
Người nam đưa tay sờ sờ sau gáy mình, rồi mỉm cười nhìn người nữ nói.
"Trong mắt ngươi, thì ra ta lại kém cỏi như thế sao?"
Sau đó người nam lại khẽ lắc đầu đưa tay chỉ vào mọt thi thể khác đang ngồi dựa vào cạnh một cái giếng cạn trong sân miếu hoang, híp mắt cười nói.
"Nhưng ngươi nói cũng không sai, ta quả thật là làm không được, chí ít chết kiểu như Chu Nguyên này, ta làm không được."
Lời người nam vừa dứt, người nữ liền đưa mắt nhìn qua đó.
Thi thể bên cạnh giếng cạn là một trung niên nam tử, khuôn mặt có râu, nhìn vào lớp y phục bên ngoài có thể thấy đây là một người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lúc này hai tay áo đã trống rỗng, bị cắt đứt tới tận vai, mà vết thương chí mạng là một vết kiếm vừa vặn cắt đứt yết hầu.
Tình cảnh trước khi chết của người này, vừa nhìn đã thấy rõ.