Hứa Nguyên lúc này cảm thấy bản thân thật là ngốc.
Hắn không ngờ lại trông chờ vào một người có thể để con tin chết cóng một cách ngớ ngẩn như thế, xác định phương hướng.
Im lặng một lúc, Hứa Nguyên đưa tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai của Nhiễm Thanh Mặc giống như là an ủi, thu lại địa đồ, đứng dậy thấp giọng nói.
"Trước tiên ngươi hãy đưa ta lên nơi cao nhất quan sát xem thế nào, có lẽ ta cũng phân biệt ra được vị trí đại khái."
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp, ánh mắt có chút hoài nghi.
Hứa Nguyên biết đối phương đang hoài nghi cái gì, liền khẽ nói.
"Mấy năm qua, ta tuy chơi bời lêu lổng, nhưng vẫn học được một vài thứ đó nha."
"Hứ."
Hứa Nguyên đi tới ngoài sơn động, nhìn cảnh tượng mưa rơi mù mịt bên ngoài, rồi lại nhìn vào hắc y nữ tử đang thu dọn hành lý bên trong, thấp giọng nói.
"Ngoài trời vẫn còn mưa."
Nhiễm Thanh Mặc liếc nhìn hắn, lại nhìn nhìn túi nước bên hông hắn.
Hứa Nguyên khẽ thở dài một hơi, nhìn y phục ướt sũng của đối phương nói.
"Ta biết có Diễm Linh dịch rồi thì tạm thời không cần lo lắng đến mấy bệnh cảm lặt vặt, nhưng nàng không cảm thấy mặc y phục ướt như vậy rất khó chịu sao?"
Nhiễm Thanh Mặc kỳ quái chớp chớp mắt, lại cẩn thận cảm nhận, rồi gật gật đầu đồng ý điều hắn nói.
Hứa Nguyên suy nghĩ một lát, lại nhìn thoáng qua băng chùy cắm thi thể lạnh lẽo của Diễm Linh Mãng.
Một lúc sau, một nam một nữ lăng không đứng bầu trời cao hơn chục mét.
Nam tử thì cẩm y hoa bào, trong tay cầm một tấm da dê. Nữ thì tấm sa che mặt, dáng người yêu kiều, tay cầm một cây dù làm bằng băng tinh đứng bên cạnh nam tử.
Mưa tuy sắp tạnh nhưng gió vẫn chưa dứt, bên dưới cơn mưa tầm tã, như lên tới đây lại trở thành mưa bụi lất phất.
Đứng trên bình đài trong suốt do Nhiễm Thanh Mặc dùng khí tạo thành, cây cổ thụ cao mấy chục mét hình thành nên một biển rừng bên dưới, từ trên nhìn xuống không thấy điểm cuối.
Vạn Hưng sơn mạch nằm vắt ngang biên cảnh Tây Nam của Đại Viêm hoàng triều, kéo dài cả mấy vạn dặm.
Sương trắng rất lớn cũng ảnh hưởng tới tầm nhìn của Hứa Nguyên ở một mức độ nào đó. Nhưng sau khi đi tới không trung trên cao này, Hứa Nguyên lại phát hiện bản thân căn bản không phải cần phân biệt phương hướng.
Nhìn ra đằng xa, ở nơi tận cùng của biển rừng bên dưới, có một ngọn núi khổng lồ như một bóng đen che khuất cả bầu trời.
Dù cách xa không biết bao nhiêu dặm, trong màn mưa mịt mù thế này cũng có thể thấy được hình dáng hùng vĩ của nó, giống như một đầu cự thú nằm vắt ngang không trung đang thôn phệ bầu trời. Đỉnh núi cao nhất thế giới kiếp trước, ở trước mặt nó chỉ như là một đứa trẻ.
Khi tấm địa đồ trong trò chơi trở thành hiện thực, vẻ rung động lộ rõ trên gương mặt Hứa Nguyên.
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm bóng đen hùng vĩ đó.
"Nơi đó là Thiên Môn sơn?"
Nhiễm Thanh Mặc một tay cầm cây dù, ống tay áo nhẹ nhàng phiêu động theo gió.
"Ừm."
"Có thể leo lên được không?"
"Động phủ mà ngươi nói là ở phía trên kia?"
"Đúng."
Trong trò chơi Thương Nguyên, động phủ trên Thiên Sơn môn là một vị trí ẩn trên địa đồ trong phân đoạn Vương Đạo nhiệt huyết.
Điều kiện để kích hoạt cũng rất là lỗi thời.
Bị đuổi giết, chạy vào trong Vạn Hưng sơn mạch, leo lên Thiên Sơn môn, bị ép nhảy xuống vách núi, phúc duyên vượt qua 80 điểm, thì có thể tiến vào một động phủ bí ẩn.
Nếu phúc duyên không tới 80? Thế thì chỉ có thể rơi tự do xuống thẳng bên dưới mà thôi.
Nhưng suy nghĩ này thoáng qua, khiến Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Theo giới thiệu trong trò chơi, hắn nhớ cái thân thể tam công tử này của mình, phúc duyên chỉ có 3, có leo lên trên đó nhảy xuống một trăm lần cũng không thể tiến vào được động phủ kia, thuộc về loại người khi đầu thai đã dùng hết phúc duyên của mình để trở thành tam công tử của Hứa gia rồi.
Nhiễm Thanh Mặc im lặng nhìn chằm chằm Thiên Môn sơn hùng vĩ kia một lúc rồi nói.
"Được."
Vừa dứt lời, nàng trực tiếp thu hồi bình đài do khí hình thành dưới chân hai người.
". . . " Hứa Nguyên
Cảm giác rơi tự do không hề dễ chịu, nhưng cũng may tên nữ nhân ngớ ngẩn Nhiễm Thanh Mặc còn biết rằng rơi từ trên cao như vậy xuống, một người bình thường như hắn sẽ trực tiếp nát như tương.
Trước khi chạm vào mặt đất, một đạo xảo kình nhẹ nhàng bao phủ cả người Hứa Nguyên. Hai người thành công đáp xuống khu rừng bên dưới với tư thế bế công chúa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhiễm Thanh Mặc một tay cầm dù, tay còn lại nhẹ nhàng để Hứa Nguyên xuống đất, sau đó bình tĩnh nói.
"Chúng ta đi thôi."
Sau khi Hứa Nguyên đứng vững gót chân, vỗ vỗ y phục để che giấu vẻ ngượng ngùng, nghe vậy liền nhíu mày nói.
"Đi?"
"Ừm." Nhiễm Thanh Mặc gật đầu.
Hứa Nguyên ước lượng trong đầu đại khái khoảng cách từ chỗ bọn họ tới dưới chân núi Thiên Kiếm sơn, rồi lặp lại câu hỏi.
"Ý tứ của nàng là chúng ta đi bộ tới đó?"
Nhiễm Thanh Mặc nghiêng đầu nhìn hắn. "Chứ không đi bộ thì đi bằng gì?"
"Nàng không phải biết bay sao?" Sắc mặt Hứa Nguyên trở nên cổ quái. "Nếu đi bộ, chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian."
Nhiễm Thanh Mặc im lặng một lúc, lại nhìn Hứa Nguyên, rất nghiêm túc nói. "Ta không biết bay."
"Thế vừa rồi là sao." Hứa Nguyên chỉ chỉ là không trung.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn theo cánh tay chỉ lên không trung của hắn rồi giải thích.
"Đó là Băng Vân Giai (Thang bằng băng) trong công pháp của ta."
"Băng Vân Giai?" Hứa Nguyên không hề biết chút gì về công pháp trong thế giới này, nên vô thức hỏi.
Nhiễm Thanh Mặc không hề có ý định trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn.
Hứa Nguyên ý thức được rằng các vấn đề liên quan đến công pháp đều là bí mật, nên liền đổi đề tài khác.
"Ngươi có thể ngự kiếm phi hành không?"
Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ một lúc, khẽ nói.
"Trong công pháp của ta không có thuật ngự kiếm phi hành, chỉ có Băng Vân Giai. Ngự kiếm phi hành là của Huyền Thiên kiếm quyết."
Nghe thấy danh tự Huyền Thiên kiếm quyết, trong lòng Hứa Nguyên nhanh chóng hiện lên lời giới thiệu về công pháp này trong hướng dẫn của trò chơi.