Bất kể là ở nơi miếu hoang khi lần đầu gặp gỡ, hay là cơ thể hắn thoát nhiệt hôn mê trong động quật kia, lại hoặc là giữa chừng nghỉ ngơi khi di chuyển trong Vạn Hưng sơn mạch.
Chỉ cần nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng, thì liền lập tức tu luyện.
Thiên tài mà còn nỗ lực, thì mới là thiên tài chân chính.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Hứa Nguyên bừng tỉnh, hắn nhớ đến vị huynh trưởng Hứa Trường Ca kia. Tên gia hỏa đó, hình như không hề tu luyện mấy?
Trong ký ức lúc còn nhỏ, Hứa Trường Thiên cả ngày đều níu lấy vị huynh trưởng lớn hơn y mười tuổi này chơi cùng.
Hứa Trường Ca tuy không mấy tình nguyện, nhưng vẫn bầu bạn bên cạnh đệ đệ mình, rất nhiều lúc cứ chơi như thế là chơi cả ngày.
Trong số các ký ức này, cũng không hề thấy qua cảnh tượng Hứa Trường Ca ngồi xếp bằng tu luyện.
Trong lúc Hứa Nguyên đang suy nghĩ thẫn thờ, Nhiễm Thanh Mặc ngồi bên cạnh hắn lại đột nhiên mở bừng mắt, giọng lạnh lùng nói: "Đến rồi."
Hứa Nguyên lập tức tỉnh táo trở lại, ánh mắt ngưng trọng.
Một khắc sau, "Ầm ! ! ! ! "
Đất đá bay tứ tung, vách đá cứng rắn của động phủ bị ngoại lực trực tiếp đánh ra một cái lỗ sâu hơn mười mét. Ánh mặt trời từ lỗ hỏng đó chiếu vào trong động phủ, trong nháy mắt xua tan đi hết thảy bóng đêm.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuyên vào, lờ mờ nhìn thấy bên ngoài có vài bóng người.
Bọn họ tựa hồ như kiêng kỵ thực lực của Nhiễm Thanh Mặc, nên không dám mạo muội tiến vào động phủ nhỏ hẹp kia.
Im lặng trong chốc lát, một giọng nữ khàn khàn và lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào.
"Nhiễm tiên sinh, xin mời ra ngoài."
Âm thanh vang vọng khắp động phủ.
Im lặng vài giây, Nhiễm Thanh Mặc lặng yên cầm lấy thanh kiếm của mình, đứng dậy đi ra khỏi động phủ.
Hứa Nguyên trực tiếp vươn tay giữ lấy cổ tay của nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, Hứa Nguyên nhìn nàng khe khẽ lắc đầu.
Vào thời điểm bây giờ, với thực lực của vị huynh trưởng tiện nghi kia, có thể thi triển một đòn nhất kích tất sát với tảng băng lớn này.
Nhiễm Thanh Mặc im lặng vài giây, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đứng yên tại chỗ.
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ lên trường bào màu đỏ trên người, chậm rãi lên tiếng: "Nhiễm tiên sinh không hề đả thương tới ta, không nên xuất thủ với nàng, để cho nàng rời đi."
". . . . . " Nghe thấy giọng nói của Hứa Nguyên, mấy bóng người ở bên ngoài cũng không hề lên tiếng.
Thấy vậy, Hứa Nguyên cũng chậm rãi cất bước đi ra khỏi động phủ.
Động phủ bị đánh ra một lỗ thủng to hơn mười mét, đá vụn bay khắp nơi, đôi ủng dài dẫm lên bên trên làm phát ra tiếng "cạch cạch" vang vọng.
Sau khi đứng vững ở lối vào động phủ, Hứa Nguyên nheo nheo mắt, quán chú nguyên khí vào hai con ngươi để thích ứng với ánh sáng ở ngoại giới.
Hứa Nguyên đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ, nhìn bốn bóng người đang lăng không đứng ở bên ngoài.
Một nam nhân với râu ria xồm xoàm, một nữ tử với mái tóc đuôi ngựa búi cao, một tên lừa trọc, còn có một vị nữ tử che mặt mặc bộ áo đen bó sát người để lộ ra hai cánh tay trắng nõn nà.
Ánh mắt Hứa Nguyên khóa chặt trên người nữ tử che mặt cuối cùng kia.
Hắn nhận ra người này.
Nữ tử này chính là Ảnh Nhi, người đứng bên cạnh đưa hung khí cho Hứa Trường Ca dạy dỗ Hứa Trường Thiên.
Ánh mắt lạnh lùng của Ảnh Nhi thờ ơ nhìn lướt qua Hứa Nguyên, sao đó thấp giọng nói: "Chu Sâm, đưa tam công tử đi."
". . . . . "
Chu Sâm nhìn vị tam công tử đang đứng ở lối vào động phủ, ánh mắt bất đắc dĩ lắc đầu.
Một thân áo bào màu đỏ này rất thật là bảnh bao, nhưng lời vị hoàn khố tam công tử này nói ra, ai lại nghe chứ?
Giết Nhiễm Thanh Mặc là mệnh lệnh của đại công tử a.
Nghĩ đến đây, thân hình Chu Sâm chợt lóe lên rồi bay về phía Hứa Nguyên, tốc độ nhanh đến mức Hứa Nguyên không thể nào nhìn rõ.
Nhưng mới bay được một nửa, thân hình Chu Sâm bỗng nhiên dừng lại, khẽ cau mày lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt nhìn tới, trên bàn tay vị tam công tử phế vật đang xoa bóp cổ này không ngờ lại toát ra từng sợi nguyên khí kỳ dị có màu đỏ như máu, quấn quanh giữa cái cổ trắng nõn của hắn.
Trong nháy mắt Chu Sâm y động thân lao tới, trên cổ trắng ngần kia đã rỉ ra máu tươi.
Hứa Nguyên khẽ xoa xoa cổ mình, ánh mắt lần nữa nhìn quanh cả bốn người, lặp lại từng câu từng chữ: "Ta nói, để Nhiễm Thanh Mặc rời đi."
Cảm nhận sự ấm áp của máu tươi quanh cổ mình, Hứa Nguyên cảm thấy nếu như hắn có thể lý tính một chút, thời khắc này hẳn là mượn cơ hội diệt trừ luôn tảng băng lớn kia.
Cứ như vậy, thân phận của hắn tự nhiên sẽ không còn người nào biết, cũng không còn bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Hứa Nguyên hắn không thể làm vậy.
Có lẽ về sau hắn và nàng sẽ phát sinh một số chuyện xung đột bất hòa, nhưng cũng tuyệt đối không thể là bây giờ.
Thánh Mẫu cũng được, súc sinh cũng chẳng sao. Làm người cho dù không thể làm tới mức có ơn tất báo, nhưng ít nhất cũng không thể lấy oán trả ơn được.
Suốt dọc đường, nàng giúp đỡ hắn nhiều như vậy, ở trong động phủ cũng im lặng hỗ trợ hắn nhiều như thế. Nếu không có nàng, hắn cũng không cách nào giải quyết được chứng Xích Dị, thứ có thể khiến hắn mất mạng vào lúc này.
Nhiễm Thanh Mặc cầm kiếm đứng bên trong động phủ, nhằm nhằm bóng lưng màu đỏ đang đứng chắn bên ngoài cửa động, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại.