• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng lặp lại: "Đi theo ta."

Hứa Nguyên vẫn giữ sự trấn định nói ra từng chữ một: "Ngươi sẽ không giết ta."

Nhiễm Thanh Mặc tiện tay vung lên, hút lấy một khúc gỗ vừa dài vừa thô to dưới mặt đất.

Sau đó nàng cầm lấy khúc gỗ, đứng im lặng tại chỗ nhìn vào Hứa Nguyên.

". . . " Hứa Nguyên hít sâu một hơi, đành đi theo sau lưng nữ tử này.

Bề ngoài Hứa Nguyên trông có vẻ bình tĩnh phong khinh vân đậm, chậm rãi nói: "Nhiễm tiên sinh, ngươi bắt ta, không có bất kỳ tác dụng nào."

Nhiễm Thanh Mặc vẫn không hề lên tiếng. Một tay cầm kiếm, một tay cầm lấy khúc gỗ, im lặng đi về hướng bên ngoài miếu hoang.

Hứa Nguyên cố gắng duy trì một loại âm điệu nói: "Loại người giống như phụ thân ta, sẽ không bởi vì sống chết của ta mà thay đổi quyết định của mình."

Lúc này cuối cùng Nhiễm Thanh Mặc cũng chịu lên tiếng, âm thanh vẫn vô cùng lãnh đạm: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Bên ngoài mưa vẫn rơi như cũ, nước mưa đập vào mái hiên không ngừng rơi xuống, tạo nên những cơn gợn sóng trên các vũng nước dưới mặt đất.

Hứa Nguyên nghe thấy đối phương đã chịu mở miệng, lập tức đáp: "Tự nhiên là nói đến mục đích mà ngươi bắt ta."

Nói xong, hắn lại khẽ cười nói. "Nhiễm tiên sinh, ngươi bắt ta chỉ vì muốn cứu hơn bốn vạn đệ tử của Kiếm tông."

Ông — — — —

Hứa Nguyên còn chưa dứt lời, thời gian trong miếu hoang này phảng phất như dừng lại.

Hàn ý lạnh thấu xương đột nhiên tăng vọt, một cơn cuồng phong với nữ tử này là trung tâm trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài, thổi cho y phục Hứa Nguyên tung bay phần phật!

Từng điểm áp lực khổng lồ vô hình dần dần tỏa từ bóng dáng nữ tử đứng trong bóng tối. Dù nàng chỉ đứng im nơi đó, nhưng lại khiến Hứa Nguyên có cảm giác như muốn quỳ xuống.

Hứa Nguyên bị ép cho lui về sau hai bước, bàn tay giấu trong ống tay áo không khỏi nắm chặt, vịnh vào một cây cột gỗ bên cạnh mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình.

Trong bóng tối, trên người nữ tử này tán phát ra sát ý lạnh thấu xương khiến lông tóc Hứa Nguyên dựng đứng.

Biến cố như vậy khiến Hứa Nguyên không kịp trở tay, hắn không hiểu vì sao Nhiễm Thanh Mặc lại có phản ứng lớn như vậy với lời hắn vừa nói.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, trong đầu Hứa Nguyên nhanh chóng nhớ lại tất cả các phân cảnh trong trò chơi. Hắn hốt hoảng ý thức rằng bản thân dường như đã nói sai lời rồi.

Đối với một người chơi như hắn, đại sự kiện tế tướng hủy diệt Thiên Nguyên kiếm tông, theo lý mà nói đương nhiên là chuyện nên biết.

Nhưng đối với người của thế giới này mà nói. Sự việc này hẳn là vẫn còn ở trong giai đoạn chuẩn bị, thuộc về cơ mật cao nhất. Người biết được, khả năng chỉ có lão già ở thế giới này của hắn, cùng với mấy tên lão đại tâm phúc mà lão tín nhiệm nhất.

Vào thời điểm này, chưởng môn Kiếm tông vẫn còn là quốc sư tôn quý của Đại Viêm hoàng triều, vẫn còn là lão bằng hữu đã cộng sự cùng lão già tể tướng của hắn mấy chục năm rồi.

Tướng Quốc đại nhân muốn hủy diệt Kiếm tông. Nếu nói ra, có khả năng ngay cả bản thân chưởng môn Kiếm tông cũng không tin.

Bộ thân thể này tuy là nhi tử thứ ba của tể tướng, nhưng lại là một tay ăn chơi sa đọa, môn nào cũng biết, có tác phong hoàn khố. Vào thời điểm này, có nghĩ như thế nào cũng không có khả năng biết được loại cơ mật này.

Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, thôi xong rồi.

Lúc này Nhiễm Thanh Mặc đã hoàn toàn xoay người lại. Đôi mắt lạnh lẽo lóe lên lam quang trong bóng tối, vừa đi về phía Hứa Nguyên vừa rút kiếm ra khỏi vỏ nói: "Làm sao ngươi biết?"

Nữ tử khuynh thành này càng lúc càng tới gần, khí tức băng hàn trên người nàng tỏa ra khiến Hứa Nguyên cảm giác bản thân như rơi vào trong hầm băng.

Vào thời khắc sinh tử, tư duy của Hứa Nguyên vẫn rất rõ ràng.

Lời của hắn đã nói ra rồi, hối hận cũng đã không còn tác dụng gì nữa. Cho dù là khóc, cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.

Dưới khí thế áp bách của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên chậm rãi buông tay khỏi cột gỗ bên cạnh, đứng ổn định thân hình, nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương nói. "Nhiễm tiên sinh, ngươi tựa hồ như rất kinh ngạc?"

". . . " Nhiễm Thanh Mặc không nói lời nào.

Hứa Nguyên bất chấp áp lực đang ngày một nặng, khẽ mỉm cười nói. "Cũng phải, chuyện cơ mật như thế, phụ thân ta làm sao lại để cho một tên phế vật như ta biết chứ?"

Nói xong, đôi mắt Hứa Nguyên cũng khẽ híp lại nói tiếp. "Thế nhưng, Nhiễm tiên sinh, dù gì thì ta cũng là tam nhi tử của phụ thân ta, mà ta càng hiếu kỳ hơn là một đệ tử Kiếm tông như ngươi sao lại biết loại cơ mật này?"

". . . "

Không khí trong miếu hoang lúc này tĩnh mịch vô cùng.

Hiện tại, người biết được chuyện này cũng chỉ là lão già của bộ thân thể này cùng với mấy vị tâm phúc mà lão tín nhiệm nhất, ý tứ trong lời này của Hứa Nguyên không cần nói ra cũng biết.

Hai mắt Nhiễm Thanh Mặc dán chặt lên người vị quý công tử trước mắt. Bóng tối lờ mờ trong đêm mưa không thể ngăn cản tầm mắt của nàng chút nào. Nàng gằn giọng nói ra từng chữ một. "Lời này của ngươi có ý gì?"

Trong lúc nói chuyện, bước chân nàng cũng dừng lại, thanh kiếm trong tay hơi rủ xuống.

Hứa Nguyên phát hiện áp lực tựa như Thái Sơn trên người đã buông lỏng đi nhiều, thấy vậy, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK