“Không nhớ được à?”
Đôi mắt đang bị rượu làm lu mờ của Chu Sâm đột nhiên trở nên trong trẻo, y khẽ lẩm bẩm: "Có người dùng thủ đoạn can thiệp vào ký ức để nhắm vào Tam công tử?"
Vị Võ Thành Hầu kia là trường phái trung thành với hoàng thất, ở trong triều luôn luôn có ý kiến trái chiều với Tướng Quốc đại nhân. Trải qua sự việc lần này, xung đột chắc chắn càng thêm gay gắt.
Nhưng vừa dứt lời, Chu Sâm đột nhiên quay đầu lại nhìn Ti Tử Ngư, ánh mắt có chút cổ quái và kinh ngạc.
"Không đúng cho lắm, không phải ngươi vừa mới nói, lúc đó là ngươi phụ trách an toàn cho tam công tử sao? Dù tam công tử không nhớ được, nhưng tên Đại Tông Sư như ngươi cũng không nhớ được sao?"
". . . . ."
Cơn gió đìu hiu thổi qua từ phía chân trời, áo bào của hai người tung bay phần phật.
Ti Tử Ngư im lặng nhìn Chu Sâm một lúc, rồi khẽ lắc đầu: "Đúng, ta cũng không nhớ được."
"Kể đó đạt tới Nguyên Sơ cảnh?"
"Ta cũng không rõ, nghe nói Tướng Quốc đại nhân đã an bài Ảnh Vệ điều tra hơn một năm, nhưng vẫn không có thu hoạch gì."
Chu Sâm im lặng hồi lâu, uống vào một hớp rượu cay nồng, thở dài một hơi nói: "Chậc, trong thời buổi rối loạn như bây giờ, cũng may khi được điều đến Tĩnh Giang thành bảo vệ tam công tử."
"Nhưng ngươi đừng quên nhiệm vụ mà đại công tử giao cho chúng ta." Ti Tử Ngư nói.
Chu Sâm nghe vậy liền có chút lười biếng xoa xoa đầu, khoát tay tùy tiện nói: "Không phải là dạy tam công tử tu hành sao, ta biết rồi, ngươi yên tâm."
Trong sương phòng chính trên lầu các, Hứa Nguyên đang thở hồng hộc.
Giờ phút này, các loại đồ vật quý báu trong sương phòng đều đa bị hắn đập nát toàn bộ.
Đương nhiên, ngoại trừ cái giường mà hắn nằm khi tỉnh lại.
Bất quá bây giờ chỉ có đập phá một chút thôi mà lại mệt đến như vậy, phỏng chừng thể lực còn không bằng con chó Husky nuôi trong nhà ở kiếp trước.
Thân thể gầy yếu này không hề bởi vì đã có được Tiên Thiên Đạo thể mà có biến hóa lớn gì, vẫn yếu đuối như ngày nào.
Thu hành thổ nạp là góp nhặt từng chút một nguyên khí vào để từng bước cải thiện và tăng cường thể chất. Nhưng Hứa Nguyên mới chỉ bắt đầu tu hành, loại biến đổi này vẫn chưa hề rõ ràng.
Hắn đứng yên tại chỗ hít sâu vào hơi, sau đó trở lên giường ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức.
Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết bắt đầu vận chuyển, hô hấp gấp rút của Hứa Nguyên dần trở nên bình ổn.
Khi chính thức bước vào tu luyện, kỳ thật Hứa Nguyên lại phát hiện ra rất nhiều điều thú vị.
Ví như, trong một bộ công pháp hoàn thiện thật ra cũng sẽ có rất nhiều lộ tuyến vận chuyển kinh mạch bất đồng, phù hợp với các trạng thái khác nhau.
Khi trị thương sẽ là một lộ tuyến khác, khi tu luyện thì lại là một lộ tuyến khác nữa. Lúc chiến đấu cũng có một lộ tuyến khác, rất rất là nhiều cách vận dụng.
Mấy lộ tuyến vận chuyển khác nhau cũng hỗ trợ lẫn nhau, nhưng lại phân biệt rất rõ ràng.
Lại ví như, thực lực của toàn bộ người tu hành có thể phân ra làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất chính là giai đoạn bình thường, theo cách nói của người bình thường, là lúc người tu hành không vận chuyển công pháp.
Giai đoạn này, người tu hành hoàn toàn dựa vào tích lũy trong lúc tu luyện để thi triển thực lực, cũng giống như cách Nhiễm Thanh Mặc dùng bao kiếm gõ đầu Bạch Hổ để thuần phục nó.
Hứa Nguyên ước chừng đó hoàn toàn là tích lũy trong lúc tu luyện từ xưa đến nay của nàng, không hề sử dụng bất kỳ công pháp tăng ích nào cả.
Giai đoạn thứ hai chính là khi công pháp bắt đầu vận chuyển trong cơ thể của người tu hành.
Công pháp vận chuyển sẽ khiến cho thực lực người tu hành sản sinh ra tăng phúc cực lớn.
Hiệu quả cụ thể ra sao, sẽ căn cứ theo hiệu suất vận chuyện công pháp của người tu hành mà gia tăng không ngừng.
Cũng giống như trước đó khi hắn đối mặt với đòn roi vút tới của Hứa Trường Ca.
Hai roi đầu tiên hắn chỉ cần vận chuyển một ít công pháp là có thể tránh khỏi. Mà roi thứ ba, hắn lại phải toàn lực vận chuyển công pháp mới có thể tiếp được.
Hơn nữa, Hứa Nguyên nhận định rằng chủng loại công pháp bất đồng cũng sẽ khiến hiệu quả tăng phúc này có sự khác nhau.
Công pháp càng cường đại, hiệu quả tăng phúc mang đến sẽ càng lớn.
Xuyên việt tới bây giờ, Hứa Nguyên hắn tổng cộng tu luyện qua hai loại công pháp, cho nên có thể tự mình so sánh được.
Một cái là Liên Hoa kiếm quyết do Nhiễm Thanh Mặc truyền cho, một cái chính là Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết hắn tìm được trong động phủ.
Hiệu quả tăng phúc giữa hai công pháp này hoàn toàn không cùng một tầng thứ.
Dưới sự gia trì của Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết, bất kể là sự chịu đựng hay là tốc độ phản ứng, lại hoặc là lực lượng của Hứa Nguyên đều đã mơ hồ vượt qua phạm vi của người bình thường.
Đương nhiên, sự tăng ích của công pháp không phải chỉ vỏn vẹn có như thế, còn có một số chiêu thức công thức trong đó nữa.
Như tia huyết sắc hỏa diễm của Hứa Nguyên dùng để uy hiếp tính mạng mình, hoặc như là Băng Vân giai của Nhiễm Thanh Mặc.
Càng tu luyện, Hứa Nguyên càng vô cùng cảm thán với hệ thống tu luyện của thế giới này.
Về phần nói vì sao người tu hành không thể nào một mực duy trì công pháp ở trạng thái vận chuyển, luôn giữ lấy chiến lực mạnh nhất để đề phòng bị đánh lén.
Thứ nhất là bởi vì loại đồ vật như là kinh mạch này rất là yếu ớt, ngoại trừ một số thể chất đặc thù, người tu hành khong thể nào luôn toàn lực vận chuyển công pháp trong thời gian dài, như thế sẽ khiến cho kinh mạch bị tổn thương.
Hai là bởi vì nếu duy trì lộ tuyến vận chuyển kinh mạch trong trạng thái chiến đấu sẽ không ngừng làm tiêu hao nguyên khí trong cơ thể.
- - - - -
Sau khi điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất, Hứa Nguyên liền lấy ra hai bình đan dược từ trong Tu Di giới chỉ của mình.
Một bình là Thanh Lâm đan, một bình là Hộ Mạch đan, mỗi thứ lấy ra một viên, ngửa đầu ăn vào, nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.
Hai cỗ dược lực bắt đầu tan ra trong cơ thể.
Trong kinh mạch của hắn dần bắt đầu xuất hiện một lớp màng mỏng manh bằng dược vật, và cùng lúc đó Hứa Nguyên còn cảm giác ý hồn trong cơ thể tựa hồ như gặp phải kích thích nào đó, biến trở nên càng thanh tỉnh hơn.