Hứa Trường Ca đứng chắp tay, ánh mắt ôn hòa nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Nguyên giãy dụa muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện giờ phút này hắn đã bị Hứa Trường Ca ép tới mức, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được.
Không nói gì, chỉ đối mặt nhìn nhau.
Một lúc sau, Hứa Nguyên vẫn có chút chột dạ mà tránh né ánh mắt y.
Hắn mơ hồ cảm thấy nếu cứ tiếp tục nhìn nhau như thế này, vị đại ca trước mặt có thể sẽ treo hắn lên mà đánh.
Khi Hứa Nguyên đang suy nghĩ vẩn vơ, Hứa Trường Ca cũng quay mặt đi, khẽ nói với Giác Tính ở bên cạnh: "Giác Tính đại sư, phiền ngài giúp kiểm tra thân thể Trường Thiên một chút."
Nghe đến cái tên Giác Tính này, suy nghĩ vẩn vơ của Hứa Nguyên lập tức thu liễm lại, trong lòng bỗng nhiên run lên.
Giác Tính hòa thượng chính là một trong số ít tu tiên giả có thể phát hiện được liệu thân thể và ý hồn có phù hợp hay không.
Nói là kiểm tra thân thể, nhưng thật ra là Hứa Trường Ca đang nghi ngờ thân phận của hắn ư. Tại sao?
Là do công pháp hắn tu luyện?
Hay là bởi vì hành động dùng cái chết để ép y thả người?
Nhưng trong ký ức mà Hứa Nguyên có được, tên Hứa Trường Thiên này trước đây cũng từng làm ra loại việc hoang đường, dùng cái chết để ép y như bây giờ.
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, một người đàn ông đầu trọc, với khuôn mặt hiền lành từ từ bước đến trước mặt Hứa Nguyên đang lơ lửng trên không.
Giác Tính khẽ cúi người, chắp tay hành lễ với Hứa Nguyên nói: "Tam công tử, bần tăng xin mạo phạm rồi."
Chỉ thấy Giác Tính khẽ đưa tay lên, một luồng nguyên khí không tên cách không tiến vào trong cơ thể Hứa Nguyên.
Luồng nguyên khí này, không hề đi qua kinh mạch, mà di chuyển dọc theo một loại lộ tuyến quỷ dị trong cơ thể hắn.
Dù biết khả năng rất cao là Giác Tính sẽ không kiểm tra ra được cái gì. Nhưng vì để càng phù hợp hơn với tính cách của Hứa Trường Thiên, Hứa Nguyên vẫn bắt đầu vận công ngăn cản sự xâm nhập của luồng nguyên khí này.
Nhưng kết quả tất nhiên là vô dụng, luồng nguyên khí cổ quái này vẫn xâm nhập vào cơ thể hắn như bình thường.
Trong lúc nhất thời, trên đỉnh núi rơi vào trong sự im lặng.
Và khi luồng nguyên khí cổ quái kia không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể Hứa Nguyên, thần sắc trên khuôn mặt Giác Tính cũng càng lúc càng trở nên kinh ngạc.
Mà Hứa Trường Ca ở bên cạnh nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt Giác Tính, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm trầm.
Rất lâu sau, Giác Tính chậm rãi lui về một bước, liền nữa cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với Hứa Nguyên, sau đó xoay người lại nhìn Hứa Trường Ca ở bên cạnh, tựa như có lời muốn nói nhưng lại do dự.
Hứa Trường Ca tựa hồ cũng đã làm tốt chuẩn bị nào đó, y hít sâu một hơi, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng hỏi: "Giác Tính đại sư, đại sư đã phát hiện được gì trên người Hứa Trường Thiên, cứ trực tiếp nói ra, không sao cả." Nói xong, Hứa Trường Ca liếc mắt nhìn Hứa Nguyên đang lơ lửng giữa không trung.
Giác Tính hơi giật mình khi nghe thấy giọng điệu của đại công tử, liền lập tức ý thức được rằng biểu tình của bản thân tựa hồ đã khiến vị đại công tử đây hiểu lầm rồi, liền vội vàng lên tiếng: "Đại công tử, thân thể tam công tử không có gì trở ngại, chỉ là. . . "
Nghe thấy không có gì trở ngại, trong lòng Hứa Trường Ca tựa hồ như buông bỏ được thứ gì đó, ánh mắt lập tức trở nên bình tĩnh hơn: "Chỉ là cái gì?"
Giác Tính liếc nhìn Hứa Nguyên vẫn còn đang bị treo lơ lửng giữa không trung, hơi cân nhắc câu từ, rồi thấp giọng nói: "Chỉ là tam công tử hắn. . ."
Ngập ngừng cả nửa ngày, Giác Tính mới có chút không xác định nói: "Hiện tại tam công tử giống như. . . giống như đã trở thành Tiên Thiên Đạo thể."
"Cái gì?"
Nghe thấy bốn chữ Tiên Thiên Đạo thể, vẻ mặt Hứa Trường Ca xưa nay luôn khiêm tốn, bình tĩnh, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sửng sờ.
Một khắc sau, Hứa Nguyên liền cảm giác thân thể đã được buông lỏng, cả người trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Nhưng hắn còn chưa kịp chậm đất, một cơn gió nhẹ đã trực tiếp đỡ lấy cả người hắn.
Ngay sau đó, một luồng nguyên khí màu xanh khổng lồ giống như lũ lụt tràn vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác bị nguyên khí xâm nhập lần nữa truyền đến, Hứa Nguyên cũng không còn muốn phản kháng nữa.
Hiện tại hắn giống như gặp phải bất kỳ ai, cũng đều có thể đưa nguyên khí vào cơ thể hắn đi dạo một hai vòng vậy.
Chốc lát sau, nguyên khí màu xanh đó cũng rút đi, Hứa Trường Ca lui về sau hai bước, nhìn Hứa Nguyên chằm chằm từ trên xuống dưới không hề chớp mắt.
Thân thể Hứa Nguyên lúc này đã khôi phục lại được tự do, hắn xoa xoa cổ nhìn đại ca của Hứa Trường Thiên, bắt chước giọng điệu vốn có của Hứa Trường Thiên nói: "Hứa Trường Ca, ngươi nhìn cái gì? Chờ tu vi ta đuổi kịp ngươi, ngươi sẽ chết chắc!"
Nghe thấy điều này, khóe môi của Hứa Trường Ca hơi cong lên, dường như muốn cười nhưng lại kìm lại.
Cuối cùng, hắn vung tay áo lên, phát ra tiếng hừ lạnh từ trong mũi: "Chỉ bằng phế vật ngươi sao?"
"Mới có được chút cơ duyên mà đã vểnh đuôi lên trời rồi, bởi vì những chuyện khốn khiếp mà ngươi đã làm ở Tĩnh Giang thành, hại cho phụ thân phải hưng sư động chúng như vậy tới cứu ngươi!"
"Quên đi, có nói với ngươi cũng vô ích, Ảnh Nhi, mang roi của ta qua đây!"