• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, trước mắt của Hứa Nguyên, xuất hiện cảnh tượng thân thể của hắn đã biến trở thành trong suốt có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Từng đốm sáng đó trong cơ thể hắn liên kết lại với nhau, từng mạch đạo, huyệt vị hiện ra rõ ràng trước mặt hắn.

Rất nhanh, Hứa Nguyên liền cảm thấy khi những đốm sáng đó càng tiến vào sâu hơn, thân thể của hắn dần dần rơi vào trạng thái tê liệt.

Nhưng cảm giác tê liệt này lại mang đến từng cơn tê dại kéo dài. Khí của Nhiễm Thanh Mặc lành lạnh rét buốt, rất là dễ chịu.

"A. . ." Hứa Nguyên nhịn không được kêu lên thành tiếng.

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc nhìn qua.

Hứa Nguyên lập tức bịt miệng.

Nhiễm Thanh Mặc thu hồi lại ánh mắt nói: "Trước tiên ta sẽ dạy ngươi cách phân biệt huyệt vị."

"Huyệt vị?"

"Huyết vị là tiết điểm trọng yếu giữa các kinh mạch." Nàng giải thích.

"Ừm, được." Hứa Nguyên gật đầu.

"Tiếp sau đây khả năng sẽ có chút đau đớn."

Nói xong, Nhiễm Thanh Mặc đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng điểm vào vị trí cổ của Hứa Nguyên.

Đầu ngón tay của nàng không ấm lắm, mà còn có chút băng lãnh.

"Đây là Hối Nguyên huyệt."

Lời vừa dứt, ngón tay nàng liền khẽ chạm vào đó, một cảm giác đau nhói trong nháy mắt đánh tan sự thoải mái tê dại vừa rồi.

Cơn đau ở bên phải cổ, khiến thân thể Hứa Nguyên run lên không thể kiểm soát.

Tuy nhiên, hắn miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được cảm giác đau đớn này.

Mà ngón tay của Nhiễm Thanh Mặc cũng không hề dừng lại, với tốc độ năm giây một lần, không ngừng khẽ điểm nhẹ vào thân thể đang nằm dưới đất của Hứa Nguyên.

Mỗi lần Nhiễm Thanh Mặc điểm vào, đều sẽ nói ra tên một huyệt vị tương ứng. Mà cảm giác đau đớn cũng truyền ra theo từ vị trí mà nàng điểm vào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một.

Hai khắc đồng hồ sau, mấy trăm cái huyệt vị trên cơ thể đều bị nàng điểm qua hết.

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi thu tay lại, nhìn Hứa Nguyên hỏi với giọng rõ ràng: "Những cái này, ngươi đều nhớ hết rồi chứ?"

Hứa Nguyên trợn mắt ra nhìn Nhiễm Thanh Mặc vài giây, sau đó lên tiếng: "Hả?"

Nàng sẽ không cho rằng, một lần là hắn có thể nhớ hết từng ấy huyệt vị chứ?

". . . " Nhiễm Thanh Mặc cũng không nói thêm lời nào, lại im lặng đưa ngón tay ra tiếp tục điểm lên người hắn: "Đây là Hối Nguyên huyệt."

". . . "

". . . "

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giáo trình phân biệt huyệt vị này cũng không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Có lẽ là cả một buổi sáng, hoặc có thể là cả một buổi chiều.

Nhiễm Thanh Mặc lần nữa thu tay về, nhìn người nam tử đang nằm thẳng ở trước mặt mình nói: "Lần này, ngươi nhớ chưa?"

Hứa Nguyên nhắm mắt cẩn thận cảm nhận khí của Nhiễm Thanh Mặc còn tàn lưu lại trong cơ thể, khẽ gật đầu nói: "Cũng nhớ được đại khái rồi."

"Đại khái?"

"Khoảng bảy tám mươi phần trăm."

". . ."

Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên với ánh mắt cổ quái, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Đần quá, nàng không hiểu nổi vì sao tên nam tử trước mắt lại đần đến mức như vậy.

". . ."

Hứa Nguyên đại khái nhìn ra được hàm ý trong đôi mắt của tảng băng này, há miệng muốn giải thích.

Kiếp trước, Hứa Nguyên thân là học bá trong mắt người khác, hắn cho rằng tốc độ ghi nhớ những huyệt vị này của bản thân đã đủ nhanh rồi.

Nhưng cuối cùng, Hứa Nguyên vẫn nuốt lại những lời định nói vào miệng.

So với đối phương, có lẽ "học bá" kiếp trước của bản thân thật sự chỉ là một người bình thường mà thôi.

Hứa Nguyên nhớ rằng, cốt truyện ở thời điểm này, hắc y nữ tử trước mắt tựa hồ chỉ có mười bảy tuổi.

Mà mười bảy tuổi, tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư, khoảng cách tới Khí Đạt Nguyên Sơ chỉ còn có một bước.

Chênh lệch giữa Hứa Nguyên và nàng, thật sự còn lớn hơn cả so người với chó.

Nhiễm Thanh Mặc không nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ yên lặng giơ ngón tay lên nói: "Chúng ta tiếp tục."

"Ừm."

Hứa Nguyên gật đầu, lần nữa tập trung sức lực chú ý.

Thời gian, lần nữa dần dần trôi đi.

Trong động phủ nhìn không thấy bầu trời, không thể phân biệt được thời gian đã qua đi bao lâu.

Lại kết thúc một giáo trình nữa.

Hứa Nguyên chỉ cảm thấy toàn cơ thể trên dưới đều sắp tràn ngập lam sắc nguyên khí của Nhiễm Thanh Mặc rồi.

Lúc này Nhiễm Thanh Mặc cũng cất tiếng nói: "Nếu còn tiếp tục nữa, thân thể của ngươi sẽ bị thương."

". . ."

Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, hơi cảm nhận một chút rồi gật đầu đồng ý với câu nói của Nhiễm Thanh Mặc.

Khí của Nhiễm Thanh Mặc tuy rằng ôn hòa, nhưng chung quy cũng là ngoại vật, tiến vào cơ thể hắn thời gian dài như vậy, cuối cùng sẽ tạo thành gánh nặng cho thân thể.

Thời khắc này, Hứa Nguyên cũng đã cảm nhận thấy từng tia cảm giác hôn mê và buồn nôn.

Hơn nữa tập trung tinh thần trong thời gian dài, cũng khiến thân thể hắn cảm nhận được một loại mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Ý chí của một người quả thật rất quan trọng, nhưng cơ năng thân thể chỉ có thế, ý chí có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được gì.

Kết thúc khóa học trong một ngày.

Nhiễm Thanh Mặc không hề nghỉ ngơi, mà tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức trị thương.

Mà Hứa Nguyên lại leo lên cái giường ngọc duy nhất trong động phủ, đầu đặt lên gối, ý thức dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ của Hứa Nguyên, vẫn là hình ảnh Nhiễm Thanh Mặc dạy hắn phân biệt huyệt vị.

Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ không cần nghỉ ngơi.

Khi Hứa Nguyên tỉnh dậy, Nhiễm Thanh Mặc lại dạy cho hắn tri thức cơ bản của việc tu hành.

Trong lúc Hứa Nguyên nghỉ ngơi, Nhiễm Thanh Mặc lại im lặng ngồi xếp bằng ở một góc điều tức trị thương.

Trong động phủ không có thức ăn, nhưng cái ao nước trong động phủ tựa hồ hình thành từ một loại thiên tài địa bảo nào đó, chỉ cần uống vào ngụm là có thể cung cấp cho Hứa Nguyên năng lượng cả một ngày dài.

Cuộc sống như vậy phảng phất như không có tuế nguyệt, ngày tháng cứ trôi qua từng ngày như thế.

Và cũng trong những ngày tháng không biết trời đêm trời sáng là gì, Hứa Nguyên cũng dần dần nắm giữ được những tri thức tu hành tối nghĩa và khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK