Đại Viêm hoàng triều, trị vì hơn một ngàn ba trăm năm.
Bệnh tình tiên hoàng nguy kịch.
Thái tử của Giám quốc, địa phương nơi Tiên môn chiếm cứ, trung ương quyền tướng loạn triều.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Hứa Nguyên nhìn thấy bản thân đang ở một ngôi miếu hoang trong một đêm mưa sâu trong núi.
Hắn thấy được tượng Phật đá cụt tay có hình dáng quỷ dị, thấy được vị hắc y nữ tử với tấm sa mỏng che mặt ngồi bên cạnh đống lửa.......
. . .
. . .
Hắn ta trở thành đứa con thứ ba của trùm cuối, hậu duệ trực hệ của nhân vật phản diện với thân thế trong sạch và gia cảnh vững vàng.
Kẻ phản diện giả mạo thì ăn ngon mặc đẹp chờ bị tát vào mặt, còn kẻ phản diện thật sự thì như ông hoàng được mọi người mang đi khắp thế giới.
Ngón tay vàng ư?
Những kẻ phản diện giả tạo nên vận may bằng cách lừa dối, nhưng những kẻ phản diện thực sự lại dám đối mặt với cuộc sống ảm đạm!
Nhân vật phản diện giả mạp mới cần ngón tay vàng dựa vào của cải gia đình mà phát tài, còn nhân vật phản diện chân chính phải có can đảm đối mặt nhân sinh ảm đạm!
“Nếu như trời không sinh ra Hứa Trường Thiên ta, kẻ ác sẽ dài như màn đêm.”
". . .."
"Cha, cứu con!"
"Tiên tử, xin nghe ta giải thích."