• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đạo kiếm khí từ cửa chính bắn ra, trung niên nam tử này thân là trận nhãn nên trở nên thành mục tiêu công kích, muốn dùng hay tay ngăn cản. Nhưng kiếm khí đó lại trực tiếp xuyên thủng hộ thân cương khí, chặt đứt hai tay, kiếm khí chưa tan hết, vừa hay cắt đứt yết hầu khiến trung niên nam tử mất mạng tại chỗ, lực trùng kích đẩy văng y tới cạnh giết cạn này.

Không hề có một tia khí lực dư thừa nào.

"Ta có thể giết Chu Nguyên bằng một kiếm, nhưng đối với dạng cao thủ võ đạo như Chu Nguyên, thì không thể nào làm được gọn gàng như vậy."

Nói xong, người nam giả vờ làm ra thủ thế cầm kiếm định xuất chiêu, vừa cười vừa vung tay hai cái về phía thi thể đó.

"Nếu như ta xuất thủ, đầu của Chu Nguyên sẽ trực tiếp rơi xuống."

Nói xong, người nam lại khẽ thở dài, ánh mắt tỏ ra thâm thúy nhìn không gian tối đen bên trong ngôi miếu hoang.

"Hơn nữa bên trong còn có một linh phật, nếu trong tình huống không dùng "nguyên khí", ta không thể chém dứt được nó chỉ bằng một kiếm."

Nói xong, hai mắt người nam lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Người này còn mạnh hơn ta."

Người nữ trầm mặc.

Người nam lại tự xoa xoa đầu mình rồi thở dài nói.

"Vì việc của tam công tử mà đại công tử đã chủ động từ Đế Kinh đi tới Tĩnh Giang thành. Hiện tại trong thành đã chết không ít người, ngươi quay về bẩm báo cho đại công tử trước, kẻ động thủ lần này rất có khả năng là đại tông sư."

Người nữ nhìn chằm chằm người nam, hỏi:

"Vậy còn ngươi?"

Người nam đưa tay vuốt vuốt bộ râu của mình, nhếch miệng cười nói:

"Đương nhiên là tiếp tục đuổi theo. Mang theo tam công tử bên mình, cho dù là đại tông sư cũng không thể chạy nhanh được. Trên đường truy đuổi, ta sẽ lưu lại ký hiệu cho ngươi. Nhớ hãy về nhanh, rồi quay lại nhanh nhanh, nếu các ngươi không tới kịp, ta có thể sẽ biến thành một cỗ thi thể."

Dứt lời, người nam vỗ vỗ vai người nữ, cũng không đợi đối phương hồi âm, cả ngươi nhảy vọt lên, trực tiếp biến mất trong màn đêm phía trước miếu hoang.

Người nữ đứng yên tại chỗ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ở phương hướng ngược lại với người nam.

- - - - -

Hai ngày sau, cơn mưa da diết sớm đã dừng lại, ánh nắng chiếu xuyên qua tầng mây, nổi lên một tia sáng hoàng kim ấm áp. Vài tia nắng chiếu xuống khu rừng, khiến không khí ngập tràn mùi thơm tươi mới và mùi đất bùn.

"A. . . hộc, a. . . a. . . "

Hứa Nguyên đứng chống nạnh vịn vào một cây đại thụ che trời, trong miệng khó nhọc thốt ra vài chữ.

"Nghỉ. . . nghỉ ngơi chút đi."

Hắc y nữ tử đi ở phía trước nghe vậy liền quay đầu lại liếc nhìn Hứa Nguyên với gương mặt tuấn tú tái nhợt. Thấy thế liền im lặng dừng bước, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Hứa Nguyên cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống, đầu đầy mồ hơi thở hổn hển.

Hắn chưa hề nghĩ rằng cơ thể một ai đó lại hư nhược đến thế này, càng không nghĩ rằng bản thân lại có cơ hội trải nghiệm nó.

Cho dù là đi trên đất bằng, chỉ đi được mấy cây số, đôi chân của cơ thể này đã bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát. Hơi thở đều đặn bắt đầu trở nên dồn dập, cảm giác nóng ran dần dần tỏa ra khắp lồng ngực.

Đi được một đoạn, sau lưng liền xuất hiện cảm giác đau âm ỉ bên dưới.

Trong hai ngày nay, có đôi khi Hứa Nguyên thật sự cảm thấy, nếu như Nhiễm Thanh Mặc không bắt lấy vị tam công tử này, thì có lẽ không tới mấy năm nữa, Hứa tam công tử cũng sẽ chết trên bụng nữ nhân mà thôi.

Không cấm dục thì cũng thôi đi, mẹ nó, ngay cả rèn luyện thân thể cũng không.

Và điều khủng khiếp nhất chính là thỉnh thoảng thân thể còn truyền đến cảm giác bồn chồn giống như cơn nghiện thuốc lá, nhưng mạnh hơn gấp mấy lần. Điều này khiến Hứa Nguyên gần như chắc chắn khẳng định rằng, vị tam công tử này tuyệt đối còn sử dụng thuốc phiện.

Đã xuyên không vào trò chơi rồi mà còn không thể thiết lập lại cài đặt mặc định ban đầu của bộ thân thể này, hơn nữa còn giữ nguyên hiện trạng bị tên quỷ xui xẻo là Hứa Nguyên hắn đây kế thừa.

Thân thể yếu ớt là một bệnh do hệ lụy kéo dài gây nên, cũng khiến cho tốc độ di chuyển của hai người trong Vạn Hưng sơn mạch gần như Rùa bò.

Trong lúc nghỉ ngơi, hô hấp của Hứa Nguyên dần dần trở lại bình thường. Hắn nhìn về phía hắc y nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía đối diện.

Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, những đóm sáng chiếu lên da thịt trắng ngần của Nhiễm Thanh Mặc. Đang nhìn nhìn, Hứa Nguyên đột nhiên nói.

"Nhiễm tiên sinh, với tốc độ hiện tại của chúng ta, muốn tới được Thiên Môn sơn có khả năng cần tới một tháng thời gian."

"Ta biết." Nhiễm Thanh Mặc bình tĩnh đáp, ánh mắt vẫn nhắm chặt.

Hứa Nguyên suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói. "Thời gian lâu như vậy, chúng ta có thể bị đuổi kịp bất cứ lúc nào."

". . . " Nhiễm Thanh Mặc không hề hồi đáp, hai mắt hé mở im lặng nhìn hắn.

Hứa Nguyên cười có chút ngượng ngùng. Hắn đương nhiên biết những chuyện như vậy cũng là do bộ thân thể này. Nhưng mỗi lần, hắn điều kiên trì tới giới hạn sinh lý của cơ thể này mới chịu dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc là cực hạn của cơ thể này lại chỉ có một tí.

Ngừng lại một lúc, Hứa Nguyên có chút do dự, rồi nhẹ nhàng kiến nghị nói. "Cho nên, nàng có thể đi bắt một con yêu thú, bảo nó cõng ta đi không."

Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Hứa Nguyên vẫn nói ra lời đề nghị này.

Tuy có chút nguy hiểm, nhưng cũng không lớn lắm. Nếu như trong quá trình di chuyển mà yêu thú nổi loạn, với thực lực của Nhiễm Thanh Mặc hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt trước khi nó kịp động thủ.

Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu. Nàng cầm kiếm đứng dậy, đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó ánh mắt nhìn về một phương, trong nháy mắt cả người liền biến mất.

Trong lúc Hứa Nguyên còn ngây người thì từ đằng xa hơn ngàn mét truyền đến âm thanh Hổ gầm.

" "Ngao rống! ! ! !"

Sau đó là một tiếng vang trầm thấp.

"Ầm!"

"Rống! ! ! !"

"Ầm!"

"Ngao ô."

"Ầm!"

"Ô. . . "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK