• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đầu đau quá, lạnh quá."

Tiếng gió xào xạc không ngừng thổi qua bên tai, khi Hứa Nguyên lần nữa tỉnh lại từ trong sự mơ hồ, cơn đau trên đầu lẫn cái lạnh bên ngoài khiến cho Hứa Nguyên không muốn mở mắt.

Y phục trên người hắn ướt đẫm, gió ngoài trời lạnh lẽo thấu xương thổi trên y phục ướt đẫm, không ngừng mang đi hơi ấm ít ỏi còn lại trên người hắn.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Hứa Nguyên liền ý thức được cỗ thân thể này của mình đang dần thoát nhiệt.

Hứa Nguyên hơi hé mở mắt, ký ức trước khi hôn mê như thủy triều dâng lên trong đầu.

Xuyên không, cự phật, cùng với một đòn bằng khúc gỗ của hắc y nữ tử.

Đại khái hiểu rõ cảnh ngộ của bản thân, cùng với cơn đau đầu cả trong lẫn ngoài, Hứa Nguyên có chút gian nan khó khăn di chuyển ánh mắt, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này tựa hồ là trong một cái sơn động không lớn, chỉ sâu khoảng bốn năm mét.

Trời bên ngoài sơn động đã sáng, nhưng mưa vẫn còn rơi tí tách. Nhưng lần này không còn đống lửa như ở trong miếu hoang, khiến cho không gian trong sơn động có chút lạnh lẽo.

Hắc y nữ tử đang ngồi ở ngay lối vào sơn động nhắm mắt dưỡng thần. Thanh kiếm của nàng đặt ngay bên cạnh người, bên cạnh thanh kiếm còn có một khúc gỗ quen thuộc.

". . . " Hứa Nguyên.

Mấp máy bờ môi có chút khô rát trắng bệch, Hứa Nguyên từ từ cử động thân thể tựa vào vách đá lạnh lẽo phía sau.

Vỏn vẹn chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến thân thể yếu ớt của hắn bắt đầu thở hổn hển.

Ở kiếp trước, hoàn cảnh gia đình tương đối tốt cho phép hắn có đủ thời gian và tiền bạc đi trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, một trong số đó chính là du lịch mạo hiểm ngoài trời.

Và cũng chính bởi vì điều này, từ những kinh nghiệm trước đây của mình giúp Hứa Nguyên biết rằng thân thể này đang bị bệnh rất nghiêm trọng.

Hạ thân nhiệt, sốt cao, thậm chí còn mất nước.

Hứa Nguyên nhìn về phía hắc y nữ tử với sa che mặt ở cửa động.

Mái tóc đen mượt ướt sũng của đối phương dán sát lên gương mặt, y phục cũng ướt sũng, một thân hắc y dán sát vào những đường cong uyển chuyển trên người nàng.

Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên không hề có chút cảm giác kiều diễm nào, ngược lại còn có chút muốn xuất huyết não.

Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao vị tam công tử Hứa Trường Thiên trong trò chơi Thương Nguyên có nhiều lộ tuyến như vậy, mà vẫn chết với nhiều phương thức ly kỳ trên con đường bị bắt cóc này.

Lúc vừa mới xuyên không, thông qua ký ức về phân đoạn này, Hứa Nguyên còn thắc mắc vì sao có một cao thủ như Nhiễm Thanh Mạc ở bên cạnh, mà vị công tử ca Hứa Trường Thiên kia vẫn chết một cách quá khó hiểu như thế.

Thì ra là do cái đứa nữ nhân ngớ ngẩn này, không ngờ lại bắt cóc một người đang hôn mê chạy đi trong đêm mưa Đông lạnh giá tới nơi này, sau đó trực tiếp bỏ mặc hắn ta ở đây!

Loại mưa dầm đêm Đông này, dĩ nhiên chẳng là gì với nàng, nhưng lại có thể là chí mạng với một người bình thường.

Trong sơn động yên tĩnh vô cùng, tiếng mưa tí tách vẫn liên tục truyền vào bên trong.

Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên yếu ớt nói. "Nhiễm Thanh Mặc."

Giọng nói vốn ôn nhuận như ngọc, đã trở nên khàn đặc vô cùng.

Nữ tử ngay cửa động nghe thấy giọng nói liền từ từ mỏ mắt, vẻ mặt bình thản nhìn về phía hắn.

Hứa Nguyên hít thở một cách khó nhọc, nói ra từng chữ một cách yếu ớt: "Ngươi. . . ngươi muốn để ta trực tiếp chết ở đây sao?"

Nhiễm Thanh Mặc có tấm sa che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp chớp chớp vài cái rồi lắc đầu.

Về vấn đề tính mạng của Hứa Nguyên, nàng và Hứa Nguyên đều có quan điểm giống nhau.

Hứa Nguyên cố chịu đựng sự khó chịu trong người nói. "Không muốn để ta bị lạnh chết, thì. . . thì mau giúp ta nhóm lửa lên."

Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên vài giây, đôi mắt đẹp chớp vài lần, rồi nghiêm túc trả lời. "Nhưng hết hỏa chiết tử* rồi."

*hỏa chiết tử: một dụng cụ tạo lửa thời xưa, có thể coi như là tiền thân của quẹt diêm bây giờ.

Hứa Nguyên há to miệng, đổi giọng nói. "Khí của ngươi đâu?"

"Khí" ở thế giới này, cơ hồ có thể coi là một nguồn năng lượng vạn năng.

Tuy trong trò chơi Thương Nguyên không hề biểu hiện rõ điểm này, nhưng trong một thế giới siêu phàm, nơi những kẻ có chiến lực đỉnh tiêm có thể biến một kinh thành to lớn thành phế tích. Nhóm một mồi lửa, loại việc đơn giản như thế này, dù cho thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm khó được vị đại cao thủ trước mặt này chứ.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Thanh Mặc chớp thêm vài cái, liền xoay người đứng dậy, chầm chậm đi tới trước mặt Hứa Nguyên, đưa một bàn tay mảnh khảnh ra đặt trước mặt Hứa Nguyên.

Một sự nghi hoặc lóe qua trong mắt Hứa Nguyên.

Rất nhanh, hắn liền phát hiện một vòng xoáy lặng lẽ ngưng tụ lại trong tay nàng, trong nháy mắt liền có một tảng băng lớn với đường kính hơn mười centimet xuất hiện trên đó.

Cầm tảng băng đó trong tay, Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ không hề cảm thấy lạnh chút nào. Hai mắt nàng chớp chớp đưa ra trước mặt Hứa Nguyên nói. "Băng này, được không?"

". . . "

Nhìn tảng băng lớn trước mặt, trong tiềm thức Hứa Nguyên cảm thấy nữ nhân này như đang đùa bỡn hắn.

Đưa tảng băng để giữ cho thịt hắn được tươi hay gì?

Nhưng sau khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Hứa Nguyên liền kiềm chế tức giận trong lòng, hít sâu một hơi nói. "Ta đổ bệnh rồi, nên cần lửa, nước nóng và thức ăn."

Nghe được những lời này, Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Nguyên vài giây, dường như đang xác nhận trạng thái của hắn.

Hai giây sau.

Nàng lặng lẽ đi tới một túi hành lý đặt ở một góc sơn động, lục lọi lấy ra một túi nước và một cái bánh khô, sau đó quay lại đưa cả hai thứ cho Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên nhìn thức ăn và nước uống trong tay, lại nhìn nữ nhân trước mặt, bờ môi trắng bệch như sắp bị đông cứng khẽ run rẩy nói. "Lửa đâu? Mau nhóm lửa, hiện tại ta cần nhất chính là lửa và nước nóng."

"Nhưng, hết hỏa triết tử rồi."

". . . " Hứa Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK