• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt Hứa Nguyên cuối cùng cũng đặt lên thân một người sống còn lại duy nhất ngoài hắn ra trong miếu hoang này.

Hắc y nữ tử yên tĩnh nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, bên người có đặt một thanh kiếm.

Ánh lửa chiếu lên làn da trắng như tuyết của nàng cùng với tấm lụa đen che mặt. Mái tóc dài màu đen thẳng đứng như thác đổ ra sau lưng. Khi cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho y phục dán sát người lộ ra những đường cong quyến rũ.

Đêm mưa, miếu hoang đổ nát trong thâm sơn, nữ nhân xinh đẹp. Những thứ này đặt chung cùng một chỗ rất khó để Hứa Nguyên không liên tưởng tới một số chuyện kỳ quái.

Trong không gian im ắng, Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy.

Trong những năm giúp đỡ gia đình điều hành công việc kinh doanh, lão già trong nhà đã dẫn hắn đi gặp qua không ít người và việc, trong đó không thiếu những thứ sáng và tối, sạch sẽ và bẩn thỉu.

Mặc dù hoàn cảnh xung quanh có chút quỷ dị, nhưng sau khi nhận rõ được thực tại, Hứa Nguyên hiểu rất rõ bản thân bây giờ nên làm cái gì đó.

Thân thể mới này của hắn tựa hồ như đã bị thương rồi, hơn nữa y phục mỏng manh. Nhất định phải ngồi gần đống lửa kia để sưởi ấm, nếu không đêm mưa Đông lạnh buốt như thế này có thể khiến cả người hắn đông cứng lại.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, từng bước từng bước một chậm rãi đi về phía nàng.

Hắc y nữ tử dường như không nghe thấy tiếng bước chân, vẫn yên tĩnh ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đống lửa.

Tấm lụa che mặt không thể nào che được khí chất, yên tĩnh và xinh đẹp của nàng.

Khi Hứa Nguyên vừa mới tới gần hơn, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Mặt đất bên cạnh nữ tử này, có cánh tay rất lớn hiện ra trong tầm mắt hắn.

Bước chân Hứa Nguyên không khỏi dừng lại, nhịp tim nhanh chóng tăng cao, nhưng sau đó lại đột nhiên thả lỏng

Cánh tay đó mặc dù sống động giống như thật, nhưng cũng không phải của con người, mà là bằng đá.

Hứa Nguyên ngoái đầu lại nhìn về phía tượng phật to lớn bị gãy mất một cánh tay mà lúc nãy nhìn thấy, chắc hẳn là thuộc về pho tượng này.

Hứa Nguyên dùng cánh tay đó làm ghế ngồi, rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử ẩn dưới lớp lụa che mặt kia.

Cơn gió lạnh xào xạc thổi qua chừng hai giây.

Bỗng nhiên nữ tử áo đen chậm rãi mở mắt, hai con ngươi trong trẻo sâu thẳm, nhìn về phía Hứa Nguyên.

Đột nhiên.

"Ầm ầm -- "

Một tia sấm chớp rền vang chiếu rọi qua bầu trời đêm tăm tối, chiếu sáng hết thảy mọi thứ trong và ngoài ngôi miếu hoang này.

Ánh sáng lóe lên rồi biến mắt. Hứa Nguyên vẫn đang đối mắt với hắc y nữ tử này, nhưng dư quang lại nhìn thấy một vài thứ gì đó bên ngoài cửa miếu.

Thi thể

Nhờ vào chút ánh sáng lóe lên vừa rồi. Hứa Nguyên nhìn thấy mặt đất bên ngoài cửa chính ngôi miếu này đều là các thi thể không còn trọn vẹn nằm ngậm trong vũng nước, máu tươi cùng với nước mưa không ngừng chảy lênh láng ra xung quanh.

Suy nghĩ vẫn còn có chút mông lung của Hứa Nguyên lập tức trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nhịp tim bắt đầu tăng vọt không chịu khống chế, hai bàn tay dưới lớp tay áo cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.

Gia đình Hứa Nguyên không phải kinh doanh ở khu Tam Giác Vàng, cảnh tượng mặt đất tràn ngập thi thể như vậy có chút vượt qua năng lực thừa nhận của hắn.

Hứa Nguyên đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, nổ lực áp chế tâm tình đang dần có chút hỗn loạn của mình, ý đồ dùng lý trí để phân tích tình huống trước mắt.

Cảm giác đau đớn nơi đầu lưỡi khiến Hứa Nguyên cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút. Hắn cưỡng ép điều chỉnh lại hô hấp rồi nhìn chằm chằm về phía hắc y nữ tử.

Tia chớp lóe qua rồi mất, bên ngoài cửa miếu lần nữa chìm vào bóng tối.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi đã khắc sâu vào trong tâm trí Hứa Nguyên.

Phục trang và binh khí của mỗi một thi thể bên ngoài cửa kia đều giống nhau, chết theo nhiều cách khác nhau. Nhưng tư thế trước khi chết của bọn chúng cơ hồ đều đang trong thế lao vào trong ngôi miếu hoang này.

Cũng chính là nói, bọn họ đều đến từ chung một nơi, vì một mục đích chưa biết nào đó mà muốn xông vào ngôi miếu hoang này.

Cảnh tượng đột ngột thế này khiến Hứa Nguyên lập tức suy nghĩ rất nhiều, thần tình có chút cứng đờ nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Hắn phát hiện bản thân dường như đang ngồi bên cạnh một nữ nhân rất đáng gờm.

Trong ngôi miếu hoang này chỉ có hai người hắn và nàng, mà cỗ thân thể mới này của hắn rõ ràng đã rất hư nhược, vậy các thi thể đang muốn xông vào ở bên ngoài cửa chỉ có thể là do nàng gây nên.

Bên ngoài bầu trời đen kịt, vang lên tiếng sấm sét liên hồi. Gió lạnh không ngừng thổi vào. Một hắc y nữ tử và một công tử với y phục hoa lệ ngồi quây quần bên đống lửa. Bên ngoài cửa là một đống bừa bộn đầy máu tanh bị bóng tối bao phủ.

Không gian trở nên tĩnh lặng vô cùng.

"Công tử đang cản trở ta đó."

Giọng nói của nữ tử này lạnh như băng, bình tĩnh và lãnh đạm.

". . . "

Vừa nghe thấy thế, Hứa Nguyên trở nên sửng sờ.

Hắn đang cản trở nàng sao?

Chợt Hứa Nguyên phát hiện tầm mắt của hắc y nữ tử này không phải nhìn vào hắn, mà là nhìn về phía sau lưng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK