Không có chút dấu hiệu nào, một vết chém xuyên qua cả sơn động in hằn lên vách. Vết chém tựa như chiếu sáng cả không gian trong sơn động, thông qua nó có thể nhìn thấy bầu trời mưa u ám bên ngoài.
Mà thân thể cự Mãng đang giãy giụa không ngừng nơi lối vào sơn động, đột nhiên trở nên cứng đờ.
Nhiễm Thanh Mặc tra kiếm vào vỏ, chầm chậm xoay người lại nhìn Hứa Nguyên nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Cùng với giọng nói êm tai của Nhiễm Thanh Mặc, đầu Diễm Linh Mãng phía sau không chút tiếng động bị cắt làm hai nửa, trượt xuống hai bên.
". . . "
Hứa Nguyên nhìn thấy một màn trước mắt, không hề lên tiếng, dùng sức cắn vào môi mình.
Thay vì cảm thấy may mắn khi được giải cứu, thì một cơn ớn lạnh dần dần dâng lên dọc theo sóng lưng của hắn.
Loại yêu thú như Diễm Linh Mãng có linh trí không thấp, tính tình háo dâm sợ chết. Nếu như có thể sống sót thêm dù chỉ là chốc lát, nó cũng tuyệt đối không liều chết phản kháng.
Nhưng đầu Diễm Linh Mãng vừa rồi lại dám liều mình giết hắn trước mặt Nhiễm Thanh Mặc.
Hứa Nguyên siết chặt quyền đầu từng chút, điều này để phát tiết nỗi sợ nào trong đó trong lòng hắn.
Nhìn thi thể khổng lồ của Diễm Linh Mãng, Hứa Nguyên đột nhiên nghĩ lại mà có chút sợ.
Nếu như vừa rồi khi Nhiễm Thanh Mặc ra ngoài nhặt củi, hắn mạo muội tiến vào phạm vi công kích của Diễm Linh Mãng. Có thể khi Nhiễm Thanh Mặc quay lại, bản thân đã biến thành một bộ thi thể rồi.
Theo cốt truyện trong Thương Nguyên, vị tam công tứ của Hứa gia này tổng cộng có chính cái chết khác nhau trên đường bị Nhiễm Thanh Mặc bắt cóc.
Bởi vì sự sơ suất và thiếu hiểu biết của Nhiễm Thanh Mặc, việc thân thể này của hắn bị hạ thân nhiệt mà chết cũng là một trong số đó.
Uống nước trong một con sông sâu chưa tới nửa mét bị dìm chết, rớt xuống núi chết, bị một khúc gỗ đánh vào đầu chết.
Đủ kiểu chết xui xẻo của tam công tử trong các cốt truyện khác nhau thường khiến cho các người chơi chế giễu, nhưng lúc này Hứa Nguyên lại không cười nổi.
Bây giờ nếu suy nghĩ kỹ lại, những cách chết nhảm nhí như thế này không hề khác biệt gì với việc sau lưng bị súng bị trúng, hoàn toàn không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Có người muốn khiến hắn phải chết trong Vạn Hưng sơn mạch này.
Mưa bên ngoài vẫn rơi không ngớt, bầu trời dần tối sầm lại.
Hứa Nguyên thở phào một hơi, ngước mắt nhìn về phía hắc y nữ tử trước mắt, hít sâu một hơi: "Nhiễm tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện."
Lời vừa nói xong.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của nam tử trước mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra được lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Nguyên không hề thúc giục, mà im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Không ai muốn chết cả, và hắn ta cũng không ngoại lệ.
Tuy quyền hành trong nhà vị tam công tử này đủ để khuấy động toàn bộ Đại Viêm, nhưng hiện tại nước xa không cứu được lửa gần.
Trong hoàn cảnh bị cô lập, tứ cố vô thân như thế này, người Hứa Nguyên có thể dựa vào, cũng chỉ có Nhiễm Thanh Mặc người đã bắt cóc hắn tới đây.
Những người khác muốn giết hắn, nhưng nàng thì chỉ muốn bắt hắn thôi.
Sau khi Diễm Linh Mãng chết đi, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Máu tươi của nó giống như nham tương nóng rực. Trong trời Đông giá rét thê này làm bốc lên từng làn hơi nước, ngăn cách hết thảy sự đìu hiu lạnh lẽo ở bên ngoài sơn động.
Trầm mặc trong chốc lát, Nhiễm Thanh Mặc cũng lên tiếng.
"Được, ngươi cứ nói."
Giọng nói lạnh lùng của Nhiễm Thanh Mặc khẽ vang lên trong không gian sơn động yên tĩnh này.
Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự sợ nàng sẽ lại cho hắn một gậy vào lúc này.
Sau khi cân nhắc câu từ, Hứa Nguyên nhìn thẳng vào nàng, khẽ cất tiếng nói.
"Nhiễm tiên sinh, điều ta muốn nói rất đơn giản.. Vì tính mạng của ta và tính mạng của tiên sinh, chúng ta tốt nhất là nên hợp tác."
Nhiễm Thanh Mặc im lặng nhìn hắn, đợi chờ câu nói tiếp theo.
Hứa Nguyên thấy vậy, liền khẽ nói tiếp.
"Ta biết với thân phận tù binh hiện giờ của mình mà nói, những lời này có chút quá phận. Nhưng vừa rồi Nhiễm tiên sinh cũng đã nhìn thấy, nếu như không có tiên sinh xuất thủ, ta hiện tại đã chết rồi."
Dừng một chút, khóe môi Hứa Nguyên hiện lên một nụ cười tự giễu.
"Ta biết bởi vì nguyên do là phụ thân ta, thế giới này có rất nhiều người muốn ta chết. Nhưng ta cảm thấy một đầu yêu thú sinh sống trong Vạn Hưng sơn mạch này, chắc hẳn không tới mức sẽ chịu làm tay sai cho bất kỳ ai."
Dứt lời, Nhiễm Thanh Mặc nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Thanh Mặc nói.
"Nhưng đầu cự Mãng này lại muốn giết ta, Diễm Linh Mãng trời sinh sợ chết, hơn nữa còn bị tiên sinh đánh bị thương vị trí bảy tấc của nó, mà vẫn muốn liều chết để giết ta cho bằng được."
"Nhiễm tiên sinh, ngươi không cảm thấy điều này rất kỳ lạ sao?"
Tiếng mưa rơi kéo dài nhẹ nhàng truyền vào trong không gian tĩnh lặng này.
Đôi mắt trong trẻo của Nhiễm Thanh Mặc khẽ chớp, rồi hơi gật đầu.
Hứa Nguyên hít vào một hơi thật sâu:
"Có người muốn ta chết trong quá trình bị ngươi bắt đi."
"Nếu như ta chết ở chỗ này, phụ thân ta liền nhận định là ngươi giết ta."
Sau đó tạm dừng một lúc
Hứa Nguyên nói tiếp từng câu chữ một:
"Ngươi cũng sẽ chết."
Nữ tử trước mặt này vẫn luôn mặc y hắc, trông thanh đạm như nước, nhưng thật sự là rất mạnh.
Nhưng trong thế giới này, người mạnh như vậy không phải chỉ có một mình nàng. Việc bắt cóc Hứa Trường Thiên dẫn đến việc thân thể này bỏ mạng, chính là khởi đầu cho cái chết của nàng.
Trong trò chơi Thương Nguyên này, kỳ thực Hứa Nguyên cũng rất yêu thích nhân vật Nhiễm Thanh Mặc.
Nàng cũng coi như là một nửa nữ chính, sở dĩ chỉ tính là một nửa, là bởi vì mỗi lần nàng đều chết trước khi nảy sinh tình cảm với nhân vật chính, ngay cả tấm sa che mặt cũng chưa hề tháo xuống là đã chết đi rồi.
Trong ba mươi lăm cái kết thúc của Thương Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc chỉ có một cái kết cục là trốn đi xa. Nhưng để có được cái kết cục này, thì điều kiện tiên quyết gần như ép người chơi phải bật phần mềm gian lận.
Đẩy tất cả thuộc tính nhân vật lên cực hạn, buộc phải đánh bại một con trùm mà lúc đó người chơi chắc chắn không thể chiến thắng, mới có thể cứu được nàng.
Hứa Nguyên từng nghĩ cái kết cục này cũng rất là thú vị.