Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, bầu trời mưa rơi lất phất.

Trên đường nhỏ bên ngoài Lương Thành, con ngựa già kéo xe đang thở phì phò, từng bước chân tập tễnh.

Ánh trăng xuyên thấu qua lá cây, vương vãi trên mặt ông cụ đang vội vàng đánh xe, chiếu rọi ra thêm vài phần vẻ mặt đang vô cùng hoảng loạn.

Trong xe, một cây nến tỏa ánh sáng xuyên qua màn che, thỉnh thoảng nương theo sự lắc lư của xe ngựa mà đung đưa vài cái, mơ hồ ở giữa, có thể trông thấy một đạo nhân ảnh đang ngồi đọc sách.

Hai bên đường nhỏ, tiếng côn trùng kêu không dứt.

Duy chỉ có âm thanh bánh xe cán qua bùn đất... bụp bụp...rột rột... là có thể phá vỡ phần nào hợp âm của đám côn trùng này.

Ông cụ đánh xe nuốt nước bọt để tập trung hơn một chút, cẩn thận thò đầu ra nhìn phía sau xe ngựa, chỉ là vờ như nhìn lướt qua, gã sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Còn. . Vẫn còn." Ông cụ vô thức sờ lên trán của mình, bên trên đã rịn đầy mồ hôi.

Theo lời ông cụ, có một người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh đi theo phía sau xe ngựa.

Người tuổi trẻ này ước chừng tầm hai mươi tuổi, trên người mặc trường sam (áo dài kiểu nam) màu xanh đã phai màu, trong tay cầm một cây quạt xếp.

Quạt xếp rõ ràng chưa mở ra, nhưng người tuổi trẻ kia lại làm bộ dạng phe phẩy, thỉnh thoảng còn nhìn chung quanh.

Làm ra vẻ ta đây, không giống thư sinh đi đường ban đêm, ngược lại như là nhà thơ đi chơi trong tiết thanh minh.

Hắn vác sau lưng một cái túi vải, bên hông đeo một thanh trường kiếm giản dị.

Ông cụ không dám tiếp tục nghĩ tới bộ dáng người tuổi trẻ kia, quay đầu nhìn buồng xe sau lưng, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người kia đã theo suốt một mạch."

Sau một lát, trong xe vang lên giọng nữ bình tĩnh.

"Có lẽ là đi chung đường."

"Tiểu thư, ban ngày từ lúc ta và ngươi vào thành, người nọ đã đi theo." Âm thanh ông cụ rất nhỏ, trong giọng nói mang theo lo lắng, "Chúng ta đi một ngày đường rồi! Nơi này núi hoang rừng vắng, phía trước không có thôn mà phía sau cũng không có khách điếm, nếu người nọ nổi lên ác ý. . ."

"Vậy dừng lại một chút, nếu chỉ là cùng đường, không ngại mang theo hắn một đoạn."

"Nếu không phải thì sao?"

Tiểu thư không đáp lại nữa, dường như mặc kệ câu hỏi của xa phu, hoặc là nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Xe ngựa dừng lại.

Bất quá sau mấy hơi thở, người trẻ tuổi phía sau đi tới bên cạnh xe ngựa.

Hắn dừng lại, đầu tiên là nhìn lướt qua xa phu đang căng thẳng, sau đó mới nhìn lên cửa sổ trên xe ngựa.

Người trẻ tuổi nhìn ánh nến đang chiếu xuyên qua cửa sổ xe, rất sáng sủa.

Khóe miệng của hắn treo nụ cười như có như không, mở miệng hỏi:

"Sao không đi tiếp?"

"Vị công tử này, còn chưa thỉnh giáo. . ."

"Tại hạ Thanh Dương huyện Lâm Quý."

"Lâm công tử."

Lại là giây phút trầm mặc.

Tiểu thư trong xe ngựa nói: "Lâm công tử theo một đường rồi, xin hỏi công tử muốn đi nơi nào? Nếu cùng đường, không ngại làm người đồng hành cùng hai chủ tớ ta, trên đường vắng vẻ, thêm người trò chuyện cũng tốt."

"Cũng không phải là cùng đường." Lâm Quý lắc đầu.

"Vậy tại sao công tử vẫn luôn theo ở phía sau? Chẳng lẽ là nổi lên ác ý?" Ngữ khí tiểu thư trở nên nghiêm nghị hơn, "Vương triều Đại Tần có luật pháp nghiêm minh, công tử dáng vẻ đường đường, chớ nên không khôn ngoan như thế."

Nghe được lời nói này của tiểu thư, Lâm Quý có chút ngoài ý muốn, nụ cười trên mặt tươi thêm vài phần, nhưng thu liễm lại rất nhanh.

"Tiểu thư họ gì?"

"Ta họ Lạc."

"Lạc tiểu thư phải đi Kinh Thành sao? Họ Lạc. . . Có phải là hậu duệ của tể tướng đương triều Lạc Huyền Nhất, đại tiểu thư của Lạc phủ?"

Lâm Quý nhìn chữ 'Lạc' trên xe ngựa, khẽ cười nói: "Lạc tiểu thư không cần lo lắng, ta cũng không phải là kẻ xấu, chỉ là trùng hợp cũng muốn đi một chuyến đến Kinh Thành mà thôi."

Trong xe, Lạc tiểu thư nhẹ nhàng nhíu mày, buông xuống quyển sách trong tay.

"Sao khi nãy hỏi công tử phải chăng cùng đường, công tử lại phủ nhận?"

Nhưng Lâm Quý lại không có trả lời, mà là vươn tay ra nói: "Tiểu thư có tín vật thiếp thân muốn mang trở lại Kinh Thành hay không?"

"Tín vật?" Lạc tiểu thư không rõ ràng cho lắm, chỉ cảm thấy Lâm Quý có chút quái lạ.

Nhưng trong lòng nhớ tới, nàng lại theo bản năng cởi xuống bên hông một cái túi thơm nhỏ, từ trong cửa sổ xe đưa ra ngoài.

"Đây là túi thơm mẫu thân làm cho ta, ta từ nhỏ đến lớn, túi thơm này chưa bao giờ rời khỏi người."

Đưa túi thơm xong, Lạc tiểu thư mới tỉnh táo lại, đang tự hỏi tại sao nàng lại đưa vật thiếp thân cho một người xa lạ.

Sau khi Lâm Quý tiếp nhận túi thơm, lại mở ra quạt xếp trong tay, đung đưa vài cái, nhưng không có tiếp tục để ý tới Lạc tiểu thư, mà là trực tiếp vượt qua xe ngựa, đi tiếp trên đường nhỏ.

Ngay từ sớm, xa phu đã sợ tới mức lông tóc toàn thân dựng lên, cho đến lúc này mới trừng mắt, nói: "Tiểu thư, kia. . cây quạt của người nọ . . ."

"Cây quạt thì thế nào?" Lạc tiểu thư khó hiểu.

"Quạt trắng, ở giữa có một chữ 'Trảm'!"

Lạc tiểu thư thần sắc trì trệ.

"Giám Thiên Ty?"

Danh tiếng của Giám Thiên Ty, ở dân gian còn hơn quan phủ nha môn.

Yêu ma quỷ quái quấy phá, đáng sợ gấp trăm ngàn lần nếu so với kẻ xấu vào nhà đánh cướp.

Xa xa đã không thấy thân ảnh của Lâm Quý.

Nhưng ngay lúc Lạc tiểu thư chuẩn bị bảo xa phu đi tiếp, một đạo thanh âm phiêu hốt bất định vang lên bên tai chủ tớ hai người.

"Tuy rằng đều là đi Kinh Thành, nhưng người quỷ khác đường, sao lại tính là cùng đường chứ?"

Chủ tớ hai người giật mình ngay tại chỗ.

"Người quỷ. . . Khác đường?" Lạc tiểu thư thì thào thì thầm hai câu, tựa như đã minh bạch cái gì.

Quay người lại, cũng đã không thấy bóng dáng của con ngựa già mệt mỏi và người phu xe.

Nàng cầm lên gương đồng trong xe, trong gương không thấy hình ảnh của chính mình.

"Ta. . . Chẳng lẽ. . . Đã chết rồi sao?"

. . .

"Một tháng trước, Lạc gia đại tiểu thư từ Kinh Thành tới Lương Thành thăm người thân, lại không nghĩ trên đường gặp cướp."

"Đoàn xe hộ vệ của Lạc gia, vì bảo vệ đại tiểu thư mà tất cả đều chết thảm, đám hộ vệ đã kiên cường hộ tống Lạc tiểu thư đến bên ngoài Lương Thành còn cách khoảng một dặm. . . Đáng tiếc, không có ai thoát ra được để đi Lương Thành cầu viện, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc."

"Căn cứ theo lời nha môn khám nghiệm tử thi, sau khi Lạc tiểu thư đến bước đường cùng, không muốn rơi vào trong tay người xấu, vì vậy tự sát mà chết."

Lâm Quý một thân một mình đi trên đường nhỏ trong rừng, sau khi mở ra quạt xếp trong tay thì giơ lên đỉnh đầu che mưa, trên mặt không còn nụ cười ban nãy.

"Quỷ hồn sau khi chết, vẫn nghĩ là mình còn sống, còn muốn trở lại kinh thành." Lâm Quý âm thầm lắc đầu, "Nếu không ai điểm phá, sau khi đi đến Kinh Thành, sẽ bị long khí ngập trời chấn động khiến hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không còn."

Hiện giờ ở hoàng triều Đại Tần, tân vương vừa mới đăng cơ, đang là thời điểm long mạch bốc lên.

Mà Kinh Thành lại càng là vùng đất long khí hội tụ của quốc gia, yêu ma quỷ quái tầm thường đừng nói là vào thành, ngay cả tới gần cũng không được.

Lâm Quý vuốt ve túi thơm trong tay.

"Nếu thường ngày, đối với tiểu quỷ chưa từng hại người giống như vậy, bỏ được cũng nên bỏ qua. . . Nhưng thế đạo hôm nay, cô hồn dã quỷ không có chút tu vi nào, dù là bị yêu quái trong núi bắt đi làm trành quỷ, cũng được xem là có vận khí tốt."

Lâm Quý lại nghĩ tới trước đây không lâu, thấy hồ sơ vụ án mới trong Giám Thiên Ty tại Lương Thành.

Yêu đạo giết người luyện hồn, cần dùng quỷ hồn còn chưa mất đi ý thức, dùng linh hỏa thiêu đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, có khả năng thu được một chút ít hồn nguyên, dù có còn hơn không.

Thống khổ như vậy, cho dù là cao tăng khổ hạnh có tâm trí cứng rắn nhất, cũng chưa chắc chịu nổi.

Trừ lần đó ra, bên ngoài Lương Thành còn có Quỷ Vương Thành, thường có thủ hạ của Quỷ Vương chính là đám lâu la quỷ quái thường du đãng vào ban đêm, hoặc là bắt cô hồn dã quỷ, hoặc là giết chết người đi đường rồi bắt đi quỷ hồn.

Về phần bắt đem về làm gì, Lâm Quý không biết, cũng không muốn biết.

Nhưng tóm lại chắc chắn không phải làm chuyện tốt!

"Cho nên, chuyển thế đầu thai cũng tốt, ít nhất sau khi chết không còn chịu khổ cực. Nhân sinh bất quá hơn mười mùa thu, nếu như đã thành quỷ mà còn bị người bắt được, đây mới thực sự là hành hạ."

Lâm Quý từ trong lòng ngực lấy ra một quyển vở nhỏ, trên bìa vở có viết ba chữ to 'Nhân Quả Bộ' (sổ ghi chép nhân quả).

Lật đến một tờ còn trống, dùng đầu ngón tay tùy ý khoa tay vẽ vài nét.

Một nhóm chữ nhỏ lập tức hiện ra.

'Túi thơm của tiểu thư Lạc gia, Kinh Thành'

Trong chốc lát, Lâm Quý cảm thấy mơ hồ, có thứ gì đó quấn lên chính mình.

Hắn biết rõ, đây là nhân quả của Lạc tiểu thư, sau khi đem trả túi thơm, phần nhân quả này có thể chấm dứt.

Sau khi chấm dứt nhân quả được ghi chép trên Nhân Quả Bộ, Lâm Quý sẽ nhận được một số gia trì huyền diệu khó giải thích.

Là thiên đạo chiếu cố, hoặc là những cái khác?

Lâm Quý cũng không rõ ràng, có lẽ là các loại như công đức.

Dù sao từ khi hắn đi đến thế giới này, Nhân Quả Bộ này vẫn luôn bên cạnh hắn.

Hơn nữa sau khi hắn dùng Nhân Quả Bộ hoàn thành nhân quả do chính mình đón nhận, quá trình tu luyện của hắn cũng chưa có bình cảnh, mà còn thuận buồm xuôi gió, tiến cảnh cực nhanh.

Gần hai mươi tuổi, đã có thực lực đệ tam cảnh Khai Linh cảnh, đây là tốc độ mà dựa vào thiên phú cũng không thể giải thích.

Không chỉ như vậy, mỗi lần hắn giúp người khác hoàn thành nhân quả, ngày hôm sau cũng sẽ thu được may mắn.

Lên thì tu luyện đốn ngộ, nhặt được thiên tài địa bảo, xuống thì vô tình gặp được kỳ trân mỹ vị, hoặc cứ đơn giản là nhặt được tiền trên đường.

Mặc dù đại đa số thời điểm, thứ được tặng từ nhân quả của chính mình, đối với Lâm Quý thì có thể coi là có chút ít còn hơn không có gì.

Nhưng nếu thay người khác hoàn thành nhân quả, thứ được tặng lại chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.

"Đợi đến Kinh Thành, sau khi báo cáo công tác xong, lúc rời đi, lại đến Lạc gia một chuyến, trả lại túi thơm này."

Tạm thời buông xuống chuyện này, Lâm Quý thấy được phía trước có một miếu sơn thần.

Đúng lúc trong rừng mưa càng lúc càng lớn, đó cũng là nơi trú mưa tốt.

Bước chân nhanh thêm vài phần, gần như chạy chậm đến trước miếu, trong miếu có ánh lửa lập lòe, còn có thanh âm trò chuyện vang lên.

"Có lẽ là người đi đường ban đêm như ta, trùng hợp cũng vào đây trú mưa."

Trong lòng nghĩ đến, Lâm Quý đứng tại cửa miếu chắp tay.

"Trong rừng mưa lớn, xin phiền các vị cho một chỗ trống để trú mưa một lát, mưa tạnh sẽ đi ngay."

Nói xong, Lâm Quý một chân đã bước vào miếu sơn thần.

Mà lúc hắn nhìn thấy tình cảnh trong miếu, không khỏi cười khổ.

"Cũng thật đúng lúc."

"Chư vị, hãy xem như ta chưa từng tới, được chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang