Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có tử vong uy hiếp, cho nên Tống gia xử lý mọi việc hiệu suất trở nên cực cao.

Khi Lâm Quý rời khỏi Tống phủ, hắn đã thấy hai huynh đệ Tống Đại Tống Nhị chia hai bên đỡ lấy Tống lão thái gia đi ra, ba người cùng nhau ngồi lên một cỗ kiệu ở trước cổng.

"Đã khuya thế này các ngươi còn muốn đi đâu?" Lâm Quý ngạc nhiên hỏi.

"Chúng ta dọn sang ở bên cạnh các ngài a." Tống Đại bất đắc dĩ nói, "Vừa rồi khi ngài đang nói chuyện, ta đã cho hạ nhân đi thu xếp việc này rồi, ta cũng đã ra một cái giá khiến gia đình kia không cách nào cự tuyệt.".

Lâm Quý tức cười.

"Lợi hại, phản ứng rất nhanh a."

Sau khi về đến nhà, trước tiên Lâm Quý tới xem ba người của Tống gia thu xếp tại nhà bên cạnh, hắn lại dặn dò bọn họ buổi tối nên tỉnh táo một chút, tiếp đó liền quay về tiểu viện nhà mình.

Đêm nay, Lâm Quý cũng dứt khoát không ngủ, hắn đang tập chung quan sát động tĩnh phía nhà bên cạnh. Một đêm rất bình yên, ngay cả một con cú cũng không muốn bay ra khỏi tổ.

Mãi cho đến hừng đông, thời điểm Lâm Quý đang chuẩn bị ra ngoài mua bánh nướng, hắn thấy Tống Đại cũng đã từ trong sân bên cạnh đi ra. Phía sau hắn còn đi cùng một hạ nhân của Tống phủ.

"Chào buổi sáng Lâm bộ đầu, tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài bánh nướng và tương thịt lừa của cửa hàng Lý gia." Tống Đại hai tay bưng bữa sáng chạy ra chào.

Lâm Quý nhìn bữa sáng trên tay Tống Đại, lại nhìn vẻ mặt tươi cười kia một chút, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nên làm gì đáp lại.

"Đa tạ rồi."

Lâm Quý cũng không từ chối, hắn bưng bữa sáng trở lại trong sân. Tuy rằng bánh nướng thì đã nguội, thịt lừa cũng chỉ là thịt gân chứ không phải thịt sườn, nhưng hắn ăn tạm cũng được.

Sau khi ăn được lửng dạ, Lâm Quý liền trở lại trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.

Kể từ khi biết mình không hiểu vì sao liên lụy vào một chuỗi chuyện cổ quái về sau, Lâm Quý cảm giác được nguy cơ đang tăng lên, hắn nhận thấy cho dù ở lại một nơi nhỏ bé như Thanh Dương huyện, hắn cũng không có chút an toàn nào. Rất rõ ràng, dạo gần đây ở Thanh Dương huyện, những sự kiện yêu tà ngày càng tăng nhiều, hơn nữa đẳng cấp của ma quái cũng càng ngày càng cao, điều này khiến cho hắn cẩn thận hơn gấp bội.

Một lòng tu luyện, hắn liền dùng hết trọn vẹn một buổi sáng.

Hai canh giờ trôi qua, Lâm Quý rút cuộc mới mở mắt. Hắn dang chuẩn bị đến Như Ý lâu kiếm một bữa ăn ngon, nhưng vừa mới đi ra khỏi phòng, hắn lại thấy cửa viện bị người ta đẩy ra.

Thấy người tới, Lâm Quý có chút thất vọng. Hắn còn tưởng rằng là Tống Đại và Tống Nhị lại sai người mang rượu và thức ăn tới. Kết quả người đến lại là Lăng Âm.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Quý kéo cái ghế ngồi xuống thuận miệng hỏi.

"Sư huynh đã truyền tin tức về." Lăng Âm nói.

"Nhanh như vậy? Lúc này mới chưa tới một ngày đi?"

Lâm Quý cũng có chút kinh ngạc.

Tuy rằng phái Thanh Thành ngay tại trên Thanh Hoa Sơn ở phía ngoài Thanh Dương huyện, nhưng nói là huyện ngoại, khoảng cách cũng tiếp cận hai trăm dặm.

Lâm Quý đoán rằng, Quách Nghị chắc chắn đã chạy hết toàn lực trên đường, sau khi trở lại môn phái hắn lại ngựa không dừng vó tra cứu ngay danh sách đệ tử, mới có thể có hiệu suất cao như vậy.

"Xem ra sư huynh của ngươi rất muốn lấy lại danh dự cho phái Thanh Thành a." Lâm Quý cười nhìn Lăng Âm.

Lăng Âm lấy ra một cái Chỉ Diên( con diều), sau đó ném Chỉ Diên về phía Lâm Quý, ngay tại giữa không trung thời, Chỉ Diên liền tự động mở ra, biến thành một tờ giấy trắng.

Lâm Quý cũng biết thứ đồ chơi này, là đưa tin phù của phái Thanh Thành.

Đưa tay tiếp được đưa tin phù, hắn truyền linh khí vào bên trong, thanh âm của Quách Nghị vang lên ngay lập tức.

"Trong mười năm qua, Thanh Dương huyện có tất cả sáu người gia nhập phái Thanh Thành, trong đó ba người đã chết, một người không biết tung tích, còn lại hai người đều đang ở trong môn phái. Ta đã dò hỏi rồi, hai người này dạo gần đây đều chưa từng rời khỏi môn phái. Người không biết tung tích họ tên là Phùng Vũ, trước đây ba năm gia nhập phái Thanh Thành. Nửa tháng trước hắn tiếp nhận nhiệm vụ môn phái đi ra ngoài rèn luyện, chính là đi trợ giúp Lương Thành trong sự tình vạn quỷ vây thành."

Tin tức trên Chỉ Diên đến đây là hết.

Lâm Quý cầm tờ giấy trong tay bóp thành một đoàn, sau đó hắn tiện tay ném sang một bên. Viên giấy còn chưa rơi xuống đất, hắn đã thấy Lăng Âm lao vọt tới đỡ lấy viên giấy.

"Ngươi. . Làm gì thế?" Lâm Quý ngây ngẩn cả người.

"Ngươi không biết đưa tin phù có thể sử dụng nhiều lần sao? Một tờ đưa tin phù này có giá đến mấy trăm lượng, ngươi lại cứ thế ném đi?"

"Mắc như vậy sao?" Lâm Quý thật sự không nghĩ tới.

Nhìn bộ dáng tức giận của Lăng Âm, Lâm Quý đành qua loa nói tiếng xin lỗi, tiếp đó hắn liền lấy cớ đuổi đi nàng ta.

Sau khi Lăng Âm đi khỏi, Lâm Quý cũng không ngồi yên nữa, hắn đứng dậy đi tìm Tống Đại, gã đang ở ngay trong sân nhà bên cạnh.

"Có một kẻ tên là Phùng Vũ, ngươi có quen y không?" Lâm Quý đi thẳng vào vấn đề.

Vẻ mặt của Tống Đại mờ mịt, sau khi suy tư nửa ngày, gã vẫn là lắc đầu.

"Đúng là không có ấn tượng gì, ta không quen ai họ Phùng cả."

"Ngươi nhớ lại cho thật kỹ xem, ta nghĩ rằng kẻ hại người nhà của ngươi, có khả năng chính là tên Phùng Vũ này. Nửa tháng trước y đã rời khỏi phái Thanh Thành, trước mắt không biết tung tích. Chính ngươi suy nghĩ lại một chút đi. Đúng rồi, hướng về những sự tình mà ba năm trước đây mà suy nghĩ, ba năm trước y đã rời khỏi Thanh Dương huyện đến gia nhập phái Thanh Thành."

Lâm Quý vừa kéo cái ghế ở cạnh vách tường ngồi xuống, tay phải đã phất lên vẫy một tiểu thí hài đang đi ngang qua, hắn bảo cậu đi tìm Lỗ Thông đến.

Tống Đại thấy Lâm Quý không đi, cũng không dám ngồi xuống, gã đành đứng ở một bên, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, Lỗ Thông đã tiến đến.

"Lão đại, có chuyện gì?" Lỗ Thông đi nhanh tới tiểu viện, thuận tay đưa một cái bánh thịt cho Lâm Quý.

Lâm Quý cầm lấy bánh thịt cắn một cái, hỏi: "Phùng Vũ, ngươi có biết ai tên như vậy không? Y là người trong huyện này."

"Họ Phùng? Theo ta nhớ thì trong huyện thành không có người nào họ Phùng a." Lỗ Thông gãi gãi đầu.

"Thật không?"

"Không. ....đợi chút!" Lỗ Thông vỗ vào ót, nói, "Đúng là có họ Phùng, nhưng y không phải người trong huyện ta, mà là một cái lão khất cái."

"Lão ăn mày?"

"Đúng vậy, chính là đám ăn mày ngồi xổm phía trước Như Ý lâu cả ngày đó, kẻ già nhất trong đám này có họ Phùng, bởi vì đầu óc của lão không được tỉnh táo lắm nên mọi người hay gọi lão là Phong lão đầu."

"Lão ăn mày? Vậy chắc lão sẽ không có con nối dõi chứ." Lâm Quý khẽ nhíu mày.

"Cái gì mà con nối dõi?" Lỗ Thông hỏi lại.

Lâm Quý liền nói lại một lần cho gã về manh mối vừa mới tìm được. Nghe Lâm Quý giải thích, Lỗ Thông lại nói: "Phong lão đầu mấy năm trước có nuôi mấy đứa bé, đều là hài tử bị bỏ rơi, những tiểu hài tử này đoán chừng cũng sẽ mang họ Phùng đi."

Lâm Quý chợt trừng to mắt.

"Ngươi lập tức đến đó hỏi cho ta, nhìn xem có kẻ nào tên là Phùng Vũ hay không! Ba năm trước y đã rời khỏi đây!"

"Dạ, ta lập tức đi ngay."

Đợi đến khi Lỗ Thông rời khỏi, Lâm Quý lúc này mới nhìn Tống Đại.

"Ba năm trước, một tên ăn mày! Bây giờ ngươi có thể nghĩ ra điều gì chưa?" Tống Đại giật mình, gã vẫn lắc đầu như cũ.

"Ba năm trước đây ta còn đang vội vàng chỉnh đốn mấy bang phái trong huyện, làm sao có thời giờ đi trêu chọc một tên ăn mày. . Không đúng, dù ta có thời gian cũng sẽ không đi trêu chọc một tên ăn mày a, chẳng lẽ ta ăn no rỗi việc chắc."

"Được, coi như ngươi lợi hại." Lâm Quý cũng không thể nói gì hơn, dù sao sự việc cũng đã trôi qua nhiều năm, huống hồ lại là việc liên quan đến một tên ăn mày nhỏ nhoi, gã không nhớ rõ cũng rất bình thường.

Chừng sau nửa canh giờ, Lỗ Thông trở về.

"Thủ lĩnh, đúng là có một kẻ như vậy." Lỗ Thông nói, "Phong lão đầu đã không nói chuyện được nữa rồi, đay là do một tiểu tử mà lão thu dưỡng nói cho ta, Phùng Vũ là một gã tuổi tác khá lớn trong bọn hắn, tại mùa đông ba năm trước, cả đám ăn mày bị đói nhiều ngày, Phùng Vũ phải ra ngoài đi tìm đồ ăn, sau đó liền không thấy y trở về."

"Tốt, ta đã biết rồi." Lâm Quý thở một ra một hơi dài.

Bản án điều tra đến đây, cuối cùng đã có một mục tiêu rõ rệt. Về phần Phùng Vũ tại sao lại trả thù Tống gia tạm thời còn chưa biết nhưng chỉ cần gã còn lại dám ra tay, thì chắc chắn sẽ tìm được nguyên nhân.

"Dựa theo như lời của Quách Nghị, bình thường Âm Sát phù sẽ không truyền thụ cho đệ tử một cách dễ dàng, người đó phải là thiếu niên thiên tư trác tuyệt đã tu luyện tới Đệ Tam cảnh, hoặc là con nối dõi hay đệ tử thân truyền của trưởng lão trong tông môn, như vậy mới có tư cách để phái Thanh Thành truyền thụ cho thuật này."

"Này Phùng Vũ mới nhập môn được ba năm, gã đã bật hack sao?" Lâm Quý có chút lờ mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK