Lâm Quý cũng không có ý định đi quán rượu, ngày hôm nay tạm thời không có việc gì, hắn liền quyết định về nhà tự mình động thủ xuống bếp, hắn tự nhận là tài nấu nướng của mình không thua kém những đầu bếp tửu lâu kia, Lỗ Thông cũng từng nói, nếu Lâm Quý mở tửu lâu, tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp Đại Tần.
Hắn sai Lỗ Thông đi mua 5 cân thịt ba chỉ, lại bảo gã đi qua Như Ý lâu thì cắt lấy một ít thịt bò kho tương.
Sau khi hắn cùng đạo sĩ về đến nhà, lại thu xếp cho y ngồi trong sân, Lâm Quý liền bắt đầu động thủ.
Vào trong bếp hắn liền chuẩn bị trước những loại gia vị và hương liệu cần thiết, bỏ tất cả vào một cái bao nhỏ. Sau đó cũng tiện tay mang cơm đi hấp lại.
Lỗ Thông đã đi mua thịt trở về rất nhanh.
Lâm Quý bỏ thịt vào chảo rửa sạch rồi cạo lông, lại trần qua nước một lần. Tiếp đó hắn cắt thịt thành những miếng nhỏ đều như nhau. Chưng nước hàng, cắt các loại hương liệu, bỏ thịt vào và thêm nước, chuẩn bị nấu chín. Khi thấy ngọn lửa trong bếp không đủ lớn, hắn còn dùng linh khí thúc giục để tăng hỏa diễm lên.
Chưa tới nửa canh giờ, mùi thơm của thịt kho tàu đã từ trong phòng bếp men dọc theo tiểu viện bay ra ngoài đường.
Tại phía ngoài cửa viện lúc này đang mở rộng, không ít tiểu thương bày quầy bán hàng ven đường đang thập thò nhìn vào hướng phía trong sân.
"Nhìn cái gì vậy, không có phần của các ngươi a!" Lỗ Thông tùy tiện nói.
"Đây là con trai của lão Lỗ, gã ôm được đùi Lâm bộ đầu, liền trở mặt rồi!"
"Này tiểu tử Lỗ Thông, khi còn bé ngươi còn đi tiểu trên người ta đấy, luận về bối phận ngươi phải gọi ta là thúc thúc đó!"
"Ngươi có là cha ta cũng không có phần của ngươi, ha ha!" Lỗ Thông cười phá lên rồi đóng lại cửa sân.
Lúc này trong bếp, một nồi đầy ắp thịt kho tàu đã được đun cạn. Mỗi một miếng thịt đều có nạc có mỡ, màu sắc đỏ thẫm.
Lâm Quý dùng đôi đũa gắp một miếng cho vào trong miệng. Thịt mỡ vừa vào miệng liền tan ra, thịt nạc mềm mà lại không bã, ăn rất vừa miệng.
"Đi vào bưng thức ăn lên đi!"
"Đến rồi, đến rồi!" Lỗ Thông hăng hái chạy vào trong bếp, bê nồi lên trút vào một cái bát lớn đã được chuẩn bị trước đó.
Một bát đầy ụ thịt kho tàu đã được bưng ra ngoài.
Tiếp đó Lâm Quý lại cắt thịt bò thành những miếng đều nhau, rưới lên nước sốt do chính mình điều chế từ các loại hương liệu, dấm chua, nước ép ớt, tiếp đó hắn tự xới cho mình một bát cơm và bưng tất cả ra.
Khi hắn bưng thịt bò ra ngoài, đã thấy Lỗ Thông và lão đạo sĩ không thể chờ đợi được nữa, hai người đang gắp thịt kho tàu bắt đầu ăn, Lâm Quý mỉm cười nói: "Cái con khỉ nhanh nhảu này, cơm còn ở trong bếp đó tự mình đi mà xới."
"Được rồi." Lỗ Thông vội vàng đứng dậy đi xới cơm.
"Cậu nhóc, giúp ta xới một bát nhé, một bát thật lớn vào!" Đạo sĩ vội vàng nói.
Đợi đến lúc Lỗ Thông mang cơm đi ra, ba người không còn một ai mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lo cắm đầu ăn thịt.
Cho đến lúc ăn hết bát cơm, Lâm Quý mới chịu buông bát xuống.
"Mùi vị không tệ chứ?" Lâm Quý lau miệng nói, "Đây là món ngon mà tại nơi khác không thể ăn được."
Lỗ Thông gật đầu liên tục.
Đạo sĩ cũng ăn đến cười híp cả mắt: "Đâu chỉ không tệ, đã rất lâu rồi bần đạo không nếm đến mỹ vị như vậy, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì?" Lâm Quý nhìn đạo sĩ.
"Tiếc nuối chính là, có thịt mà lại không có rượu."
"Có rượu chứ." Lâm Quý vỗ vỗ Lỗ Thông vẫn còn đang xới cơm, nói, "Dừng ăn một chút, vẫn còn nửa nồi kia mà, không ai tranh của ngươi đâu! Đi vào hầm của ta cầm một vò rượu lên đây."
Lỗ Thông gật đầu, rất nhanh liền mang ra một vò rượu.
"Rượu này gọi là rượu xái, ta tự tay cất, nếm thử xem có hợp hay không hợp khẩu vị." Lâm Quý giới thiệu.
"Rượu xái? Có ý gì?" Đạo sĩ không rõ ràng cho lắm.
Rót một chén, uống vào về sau, y chợt trừng to mắt: "Rượu thật mạnh, đã ghiền a!"
"Lúc cất rượu này, chia rượu ra làm 3 nồi. Nồi đầu tiên rượu có nhiều tạp chất quá không lấy, Nồi sau cùng rượu có mùi vị nhạt nhẽo cũng không uống, chỉ có nồi thứ hai, màu rượu thanh tịnh trong suốt, mùi rượu rất nồng đậm..."
Đạo sĩ nghe thế trầm trồ khen ngợi liên tục, lại uống thêm hai chén.
Nhìn đạo sĩ uống, Lâm Quý cũng nhịn không được nữa.
Nhưng hắn cũng không uống rượu xái, mà trở về phòng lấy ra hồ lô rượu của mình.
Vừa mới mở cái nút hồ lô, một cỗ hương quả nồng đậm liền nhẹ nhàng bay ra khắp phòng.
Cho dù đang tập trung ăn cơm như Lỗ Thông, gã cũng theo bản năng quay đầu nhìn hồ lô trong tay Lâm Quý.
Đạo sĩ càng mở to hai mắt nhìn.
"Đây là. . ."
"Trước đó vài ngày lúc ta đi ra ngoài công tác, may mắn lấy được một bình rượu trái cây do bầy vượn cất rượu tại núi Hồ Lô." Lâm Quý cười rót một chén đưa ra mời.
Hương quả càng thêm nồng đậm.
Rượu trái cây có màu xanh nhạt, giống như màu ngọc, rõ ràng là chất lỏng nhưng lại có vẻ hơi sền sệt.
Lúc cầm chén rượu lắc lên, rượu giống như là chất thạch, mang đến vài phần thần dị.
Lâm Quý uống một hơi cạn sạch, tiếp đó hắn liền cảm thấy toàn thân khô nóng, linh khí trong đan điền đêm qua mới bị áp chế, hiện tại lại bắt đầu xao động.
"Lão đại, cho ta nếm thử một chút."
"Ngươi chỉ có thể uống nửa chén thôi."
Hầu Nhi Tửu linh khí nồng đậm, Lỗ Thông mới chỉ là tu sĩ Đệ Nhất cảnh Tôi Thể cảnh, y sẽ không chịu nổi.
Quả nhiên, sau khi Lỗ Thông uống nửa chén vào trong bụng, sắc mặt thoáng cái đã từ màu đỏ biến thành màu đen.
Đến thịt cũng không dám ăn tiếp đã lên tiếng chào hỏi, sau đó y vội vàng rời khỏi nhà Lâm Quý.
"Đợi y kết thúc lần tu luyện này, nói không chừng có thể tiến vào Đệ Nhị cảnh Dưỡng Khí cảnh." Lâm Quý thuận miệng cười nói.
Sau đó lại ý thức được, đạo sĩ này cũng không có tu vi gì, vì vậy hắn cũng không nhiều lời nữa.
Đạo sĩ trơ mắt nhìn Lâm Quý đang tự rót cho mình một chén Hầu Nhi Tửu, ánh mắt lão không nhịn được.
"Cho. . Cho bần đạo nếm thử một chút."
"Với bộ xương già này của ngươi, uống vào sau đó sợ là muốn lâm trận chết bất đắc kỳ tử." Lâm Quý lắc đầu.
"Được uống loại rượu ngon thế này một lần, chết cũng không tiếc a."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy chén rượu mà Lâm Quý đã đưa đến bên miệng, đột nhiên xuất hiện ở trong tay đạo sĩ.
Lâm Quý ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt hắn biến hóa.
"Ngươi. . ."
Đạo sĩ ngay lập tức uống Hầu Nhi Tửu vào trong bụng.
Chỉ thấy y mặt không đổi sắc tim không nhảy, thở ra một hơi sảng khoái, giơ ngón tay cái lên: "Hảo tửu, lại đến!"
"Tiền bối?" Lâm Quý cực kỳ ngoài ý muốn, đạo sĩ này vậy mà là cao nhân đã ẩn tàng tu vi, ngay cả khi hắn mở linh nhãn cũng không nhìn ra được.
"Uống rượu, uống rượu, không nói những cái khác." Đạo sĩ liên tục khoát tay, lão đoạt lấy hồ lô rượu của Lâm Quý, lại rót một chén nữa.
Thấy vậy, Lâm Quý cũng không nói gì thêm, cùng đạo sĩ uống rượu.
Trận rượu này uống cả một buổi chiều mới xong.
Hầu Nhi Tửu sớm đã bị hai người chia nhau uống hết, tiếp đó Lâm Quý lại đi vào trong hầm bê ra vài hũ rượu xái.
Cả hai đều không dùng tu vi để áp chế cảm giác say, bởi vậy khi đến chập tối, bọn họ đã bắt đầu kề vai sát cánh, lớn mồm lớn miệng nói năng không rõ.
Sau khi ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng trên bàn, đạo sĩ vỗ vỗ bụng của mình, nhếch miệng cười thỏa mãn.
Vẻ say sưa trên mặt lão tức thì biến mất, ngay cả những vết bẩn và vết dầu mỡ trên người cũng không thấy đâu.
Thấy vậy, Lâm Quý cũng vội vàng sử dụng linh khí làm tan hơi rượu trong thân thể của mình.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đạo sĩ đã đứng dậy cười nói: "Tiểu hữu, bữa rượu này thật là thống khoái, bần đạo đã không còn nhớ nổi cảm giác thú vị như vậy gần đây nhất là khi nào nữa."
"Tiền bối. . ."
"Đừng kêu ta tiền bối, ta và ngươi ngang hàng luận giao."
Đạo sĩ xua xua tay, đi vòng quanh trong sân hai lần, nói: "Nhân vật giống như ngươi, lẽ ra không nên ở lại đây, làm bộ đầu ở bên trong một tiểu huyện tiểu thành."
"Ý ngài là gì?" Lâm Quý khó hiểu.
Đạo sĩ nhìn thật sâu vào hai mắt Lâm Quý, trong mắt ẩn có kim quang chợt lóe lên.
"Phúc duyên thâm hậu, mệnh số bất phàm. Còn có cái gì nữa, bần đạo cũng nhìn không ra được."
Đạo sĩ đột nhiên thò tay vào trong đạo bào tìm kiếm một hồi, sau cùng lão lấy ra một quyển sách cổ cũ nát, bìa ngoài cũng đã bị sâu cắn tả tơi.
Lão tiện tay ném sách cổ lên trên bàn.
"Thứ này, liền dùng để cảm ơn bữa cơm này của ngươi đi." Nói rồi, đạo sĩ liền chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Khi vừa đi đến cửa, lão lại đột nhiên dừng lại bước chân.
"Đúng rồi, còn có một việc nữa."
"Chuyện gì?"
"Đa tạ ngươi đã thay bần đạo thanh lý môn hộ, đồ đệ do chính mình từ nhỏ nuôi dạy đến lớn, cuối cùng là có vài phần không nỡ động thủ."
Lâm Quý sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Đạo sĩ lại khẽ cười nói.
"Bần đạo Đề Vân, hữu duyên gặp lại."