Dẫn Lôi Kiếm Quyết.
Phương pháp diệt yêu danh tiếng lẫy lừng của Giám Thiên Ty.
Yêu quái mà có hiểu biết thì đều biết rõ sự lợi hại của kiếm quyết này.
Thiên Lôi vốn là để khắc chế tai họa, nhưng khi thiên lôi xuất hiện thì sét sẽ hội tụ linh khí rất lớn báo hiệu có sấm sét. Bởi vậy, lôi pháp tuy lợi hại nhưng cũng rất dễ bị phát hiện.
Chỉ cần có thể tránh được nơi hội tụ linh khí trước.
Nhưng Dẫn Lôi Kiếm Quyết thì không giống thế.
Sử dụng trường kiếm như một tín hiệu để tạo ra sấm sét nhưng không truyền nó đi, khi mỗi thanh kiếm chém ra thì sấm sét cũng đi theo nó.
Kiếm pháp này không thể chạy trốn và cũng không tránh được.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều yêu quái danh tiếng lấy lừng đã chết dưới Dẫn Lôi Kiếm Quyết này.
“Dẫn Lôi Kiếm Quyết này rất khó tu luyện, nếu không cẩn thận sẽ bị sét đánh tự thiêu. Ngươi mới chỉ là Đệ Tam cảnh nho nhỏ, làm sao có thể học được chứ?” Hồ Yêu dường như chạy trốn điên cuồng, hoàn toàn không dám đối đầu với Lâm Quý.
“May mắn luyện thành thôi.” Lâm Quý thuận miệng đáp.
Con Hồ Yêu này hoàn toàn không hiểu, cái gì gọi là tu luyện mà không có bình cảnh lại không hề có khó khăn.
Những gì quyển kiếm pháp mang lại cho Lâm Quý còn lâu mới đơn giản cho cái gọi năng khiếu này.
Đó là học cái gì và lĩnh hội được cái đó.
Hơn nữa tu vi mỗi ngày đều tiến bộ nhất định, một bước lên trời không hề khoa trương nhưng thuận buồm xuôi gió, không ngày nào là không tập luyện.
Do Lâm Quý có tố chất bình thường cho nên tốc độ tu luyện không hề tính là nhanh. Hơn nữa thời gian tu luyện quá ngắn, nếu không thì hắn không chỉ đạt Đệ Tam cảnh.
Sở dĩ lúc đầu không dùng Dẫn Lôi Kiếm Quyết là bởi vì chiêu này làm tiêu hao quá lớn cho dù chỉ dẫn thiên lôi không đánh xuống cũng làm gánh nặng rất lớn cho Lâm Quý.
Nếu như Hồ Yêu đang ở trạng thái toàn thịnh, ngộ nhỡ đuổi không kịp thì sẽ rất phiền phức.
Một lúc sau, Lâm Quý lại đuổi theo Hồ Yêu.
Một kiếm nữa lại chém ra.
Thiên lôi đánh xuống, đánh vào người con Hồ Yêu.
Hồ Yêu kia trực tiếp xé hình người trở thành hình quỷ, trên người bị sấm sét đánh có một vết thương xuyên thấu vô cùng thê thảm còn vùng gần vết thương đã bị nhiệt độ cực cao của sấm sét làm cháy đen.
“Thả… thả ta ra.” Cuối cùng thì yêu quái cũng sợ rồi.
Vừa chạy chốn, ả vừa hét “Ta là…Ta là hồ ly của Hồ tộc Thanh Khâu! Nếu như giết ta, Hồ tộc Thanh Khâu sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi dám ở thành Thanh Dương không kiêng nể ai mà hại người, trời xanh chứng giám cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Lâm Quý lạnh lùng nói: “Hồ tộc Thanh Khâu ở Vân Châu xa xôi, còn ở đây là địa phận của Lương Châu!”
Âm thanh vừa nói ra thì Hồ Yêu chạy trốn càng ngày càng chậm.
Lâm Quý đã chuẩn bị chém nhát kiếm cuối cùng.
Linh khí còn lại lúc này của hắn sau khi chém ba đạo thiên lôi sẽ cạn kiệt.
Đã chém ra hai kiếm vậy nên lần chém cuối cùng này phải giết chết con Hồ Yêu kia.
Nhưng vào thời khắc này thì trên bầu trời đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Dừng tay lại.”
Cùng với âm thanh kỳ lạ này là màn sương hồng bao quanh, màn ma thuật này thuộc hồ tộc Thanh Khâu, cứ như vậy mà biến mất.
Linh khí trong người của Lâm Quý bị Hồ Yêu làm tiêu hao liên tục cuối cùng ngưng đọng.
Trên bầu trời sấm sét không còn đánh cũng biến mất không còn dấu tích.
Toàn thân Lâm Quý tóc gáy dựng đứng.
Hồ yêu không hề chạy chốn.
Cộp…Cộp…Cộp…
Âm thanh của quải trượng đập trên mặt đất rồi nhịp điệu tiết tấu càng gần hơn.
Sau có, có một bà lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Quý.
“Mẹ” Hồ yêu vừa nhìn thấy bà lão vội vàng biến thành hình người rồi trốn ở phía sau bà.
“Tiểu tử này suýt nữa thì giết đứa con gái của ta, ngươi muốn thay ta trừng phạt ư.”
“Ta cho ngươi đi tìm yêu đan, bằng lòng cho ngươi ở trong thành rồi ngươi lại làm xằng làm bậy sao?” Bà lão bình tĩnh hỏi.
Hồ yêu rụt cổ, cúi đầu không dám đáp lại.
Bà lão lại nhìn về phía Lâm Quý.
“Nha đầu này nhà ta không hiểu chuyện, hiện giờ ngươi đánh thì cũng đã đánh rồi, việc này coi như là bỏ đi, thế nào?”
Lâm Quý mím môi, lẳng lặng nhìn bà lão.
Mắt thần không thể nhìn rõ nhưng trình độ khống chế yêu khí của bà lão này không phải kẻ mà Lâm Quý có thể so sánh được.
“Ngươi chính là Hoa bà bà?”
“Là ta.”
“Hồ yêu kia chính là do vợ chồng Lưu viên ngoại mai mối nên mới qua cửa ải biến hình đúng không?”
“Không tồi!”
“Ta nhìn ngươi không giống yêu quái làm xằng làm bậy như vậy, Lưu viên ngoại giúp con gái ngươi biến hình, đây là một ân huệ lớn, vì sao ngươi lại phải giết gia đình nhà lão.” Lâm Quý hỏi.
Hoa bà bà trầm mặc một lát.
“Phi Nhi, lấy ra đây đi.”
Hồ yêu nhíu mày, không tình nguyện.
“Mẹ, đó là của Hồ tộc Thanh Khâu.”
“Lấy ra đi.”
Hồ yêu không dám cãi lại nữa, mở miệng ra, một viên yêu đan tròn xuất hiện giữa không trung.
“Yêu đan.”
“Yêu đan hồ ly tám đuôi đến từ Thiên Mộ của Hồ tộc ở Thanh Khâu Cốc.”
“Tám đuôi?!” Lâm Quý hơi giật mình nhìn.
Hiện giờ Hồ Yêu ở Thanh Khâu Cốc rất là lợi hại hình như cũng chỉ mới có bảy cái đuôi.
“Viên này năm đó đã bị đánh cắp khỏi lăng mộ bởi kẻ phản đồ của hồ tộc Thanh Khâu, kẻ phản đồ kia trên đường bị đuổi giết, tình trạng nguy kịch tới được Lương Châu, kết quả vận mệnh không tốt bị tu sĩ nhân tộc đánh chết, yêu đan này vì thế mà bị mất tin tức.”
“Bà già này đi tìm kiếm xung quang ở Lương Châu mấy chục năm mới điều tra được Lưu Gia ở thành nhỏ Thanh Dương này, chính gia đình này đã lấy yêu đan năm đó.”
“Người đó sớm đã chết rồi nhưng yêu đan này không thể bỏ quên vì thế mới có sự tình lần này.”
Lâm Quý nhíu mày.
“Ba năm trước ngươi tìm được nhà Lưu gia rồi vì sao bây giờ mới lấy yêu đan?”
“Tổ tiên Lưu gia đã giết Hồ tộc Thanh Khâu, phải giết cả nhà Lưu gia để báo thù nhưng bà già này không muốn ở Lương Châu rước Giám Thiên Ty, đúng lúc này con gái ta cần biến hình vì thế ta nghĩ nếu như đời sau Lưu gia giúp hai đứa con gái của ta biến hình thì sự việc này sẽ kết thúc.”
“Cho nên sau khi Lưu gia từ chối ngươi lần hai ngươi liền thẹn quá hóa giận, hại cả gia đình nhà họ?”
“Chẳng qua là để bọn họ làm người gỗ rồi tham gia vào hôn lễ thôi mà, điều này cũng không bằng lòng, đáng chết.” Hoa bà bà sắc mặt không thay đổi nói.
Lâm Quý lại nhìn về phía Hồ Yêu kia.
“Ngươi hại chết tiểu thư nhà họ Lưu chỉ để trốn trong thành, sau khi tìm được yêu đan thì sẽ đi? Nếu đã như vậy thì tại sao lại hại 2 sai dịch.”
Hồ yêu không mở lời, Hoa bà bà khẽ cười nói: “Chẳng qua là 2 người phàm, chết thì cũng chết rồi, có cần làm lớn chuyện không?”
Lâm Quý im lặng.
Khó trách rõ ràng có thể che dấu tai mắt và lấy thứ gì đó rồi rời đi, không cần gây tai họa.
Không kiêng nể gì cả.
Không đợi Lâm Quý tiếp lời, Hoa bà bà lại nói: “Nói với ngươi chuyện này, chẳng qua cho Giám Thiên Ty một lời giải thích, để cho các ngươi biết việc này có nguyên nhân và kết quả mà thôi, đừng vướng bận gì nữa.”
Lời nói phát ra, Hoa bà bà vẫy vẫy tay, sau đó đưa hồ yêu bay lên trời. Một lát sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Lâm Quý thở phào một hơi, khinh ngạc nhìn theo hướng Hoa bà bà và hồ yêu rời đi.
Một lát sau, hắn nhặt một túm lông cáo trên mặt đất.
Lấy sách nhân quả ra rồi hắn để lông thu được vào.
Một dòng mới đã được thêm vào sách nhân quả.
“Hoa bà bà và Phi Nhi của Hồ tộc Thanh Khâu giết năm người nhà Lưu viên ngoại.”