Một lát sau, bóng dáng của kẻ bịt mặt hoàn toàn biến mất ở phương xa.
Lâm Quý khẽ cau mày, những lời kẻ bịt mặt nói lúc rời đi làm khiến hắn có chút bận tâm.
“Rốt cuộc, Định Hồn Hàng Ma Xử có lai lịch gì? Dường như yêu nhân này thoát ra từ Trấn Yêu Tháp, phải chăng Định Hồn Hàng Ma Xử cũng đến từ trong Trấn Yêu Tháp?”
Trấn Yêu Tháp là quốc chi trọng khí (vũ khí quan trọng nhất) của vương triều Đại Tần, và nó cũng là nguyên nhân sâu xa của thời buổi hoạn lạc như bây giờ.
Tần Phái Vương lên ngôi, đại xá thiên hạ.
Kết quả bị người thừa dịp long mạch bốc lên, thiên cơ không hiện, lợi dụng sơ hở phá vỡ đại trận của Trấn Yêu Tháp, thả ra tà ma mà Giám Thiên Ty đã đuổi bắt từ ngàn năm nay.
Đó là lý do tại sao bây giờ yêu ma họa thế, quỷ quái hoành hành, sự kiện yêu quỷ cũng xảy ra nhiều hơn so với những năm trước.
“Yêu nhân kia nhìn thấy Định Hồn Hàng Ma Xử, vậy mà không cần suy nghĩ đã quay đầu bỏ chạy. Thứ này có sức suy hiếp lớn như vậy, nhất định lai lịch bất phàm… Đại sư Hành Si đưa củ khoai lang nóng bỏng tay này cho ta, đến cùng là vì sao chứ?”
Thật sự Lâm Quý có quá ít tin tức, cho nên dù hắn nghĩ như thế nào cũng không tìm ra được lý do.
Nhưng hắn có thể xác định rõ, bây giờ hắn đã bị liên lụy vào bên trong một rắc rối lớn mà hắn chưa xác định được.
Chưa kể hai lần Lâm Quý gặp được yêu quái có tu vi vượt xa hắn, bây giờ lại bị kéo vào bên trong một phiền phức lớn chưa xác định này, cho dù hắn có lạc quan đến đâu cũng thoải mái không nổi.
“Đây chính là cái giá của việc không có thực lực… Nếu ta cũng giống như vị kia trên bầu trời, động một tí là nguyên thần xuất khiếu, toàn thân phát kim quang, ta còn sợ sao?”
Lâm Quý nhìn nguyên thần Nhật Du cảnh trên bầu trời, trong lòng cảm thấy có chút khao khát.
Không lâu sau, ở đằng xa xuất hiện một bóng người, hóa ra là Quách Nghị đang nhanh chóng tiến đến với một người trên lưng.
“Triệu trưởng lão!” Quách Nghị vừa tới đã không kịp chờ đợi gọi to.
Nguyên thần Nhật Du cảnh trên bầu trời trực tiếp hóa thành một đạo kim quang, đáp xuống cơ thể sau lưng Quách Nghị.
Định Hồn Hàng Ma Xử ở giữa không trung hạ xuống, ngay sau đó bị trưởng lão hồn đã về nắm trong tay.
“Tiểu hữu, vật về với chủ.” Triệu trưởng lão đưa Định Hồn Hàng Ma Xử trả lại cho Lâm Quý.
Lâm Quý có hơi ghét bỏ củ khoai lang nóng bỏng tay này, nhưng cuối cùng vẫn cầm trở về.
Quách Nghị ở một bên giới thiệu nói: “Lâm bộ đầu, vị này là Triệu Vân Sơn, trưởng lão của phái Thanh Thành chúng ta, Phùng Vũ là đệ tử thân truyền của ông ấy.”
“Gặp qua Triệu trưởng lão.” Lâm Quý vẫn rất có hảo cảm với vị Triệu trưởng lão này, nếu không phải ông ấy đến kịp thời, có lẽ cái mạng nhỏ này của hắn đã khó giữ được.
Triệu Văn Sơn hiển nhiên không cao hứng lắm, ánh mắt y lúc này vẫn nhìn về phía yêu nhân rời đi.
“Haiz, đồ nhi kia của ta… sao lại có số phận thê thảm như vậy?” Giọng Triệu Vân Sơn đầy xót xa.
Lâm Quý không hiểu, lại không dám hỏi, vô thức nhìn về phía Quách Nghị.
Quách Nghị thấp giọng giải thích: “Lúc đi đường ta nghe ngóng, lúc nhỏ Triệu trưởng lão cũng là một người ăn xin. Ba năm trước đi ngang qua huyện Thanh Dương, nhìn thấy Phùng Vũ nằm trên tuyết, mặt mũi bầm dập, vì không đành lòng nên đã xuất thủ tương trợ. Sau đó lại phát hiện Phùng Vũ có tư chất tu luyện, thế là mới đưa gã về phái Thanh Thành.”
“Thì ra là thế, không trách được chỉ là một đồ đệ Đệ Nhị cảnh lại có thể khiến cho tu sĩ Nhật Du cảnh phí tâm sức như vậy.” Lâm Quý giật mình hiểu ra, đây là sư đồ bọn họ đồng cảnh ngộ.
Trong khi hai người thì thào nói chuyện, Triệu trưởng lão đã khôi phục tâm tình.
“Tiểu hữu, hình như Hàng Ma Xử của ngươi có lai lịch bất phàm, lời nói của yêu nhân kia lúc rời đi ngươi cũng nghe thấy. Chuyện này ngươi phải xử lý cẩn thận.”
Trên mặt Lâm Quý lập tức hiện lên vẻ cười khổ.
“Vãn bối nhớ kỹ.”
Nhớ kỹ thì có lợi ích gì, vạn nhất thứ đồ chơi này thật sự có thể thu hút những tà ma bên trong Trấn Yêu Tháp, Lâm Quý cũng không thể nghĩ ra biện nào có thể chống cự lại được những lão yêu quái đó.
Triệu Văn Sơn gật đầu với Lâm Quý, sau đó thở dài một tiếng rồi một mình rời đi.
Quách Nghị cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn về phía trưởng lão nhà mình rời đi rồi mới nhìn Lâm Quý.
“Lâm bộ đầu, vụ án này…”
“Yêu nhân đoạt xá, nhưng việc này vẫn tính trên người Phùng Vũ.” Lâm Quý nhanh chóng kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra cho Quách Nghị.
Quách Nghị nghe xong, ngạc nhiên nói: “Vậy sở dĩ yêu nhân đến trả thù Tống gia là bởi vì Tống gia đắc tội với Phùng Vũ. Mà sau khi yêu nhân kia đoạt xá, chấp niệm của Phùng Vũ không tiêu tan nên hồn thể không hợp?”
“Đại khái là như vậy.” Lâm Quý cũng không biết tình huống cụ thể.
Nhưng khi hắn và yêu nhân động thủ, ban đầu người kia vẫn có thể giao lưu với hắn, nói gì mà giết người xong sẽ đi.
Hơn nữa hắn còn dùng kiếm lưu lại vết thương trên người kẻ bịt mặt.
Nhưng kể từ sau đó, yêu nhân đã thay đổi thành cực kỳ chịu đánh, lôi đình rơi vào người có thể chống lại một đạo, còn có thể thừa dịp lúc Lâm Quý cũng bị thiên lôi chấn nhiếp âm thầm ra tay.
Ban đầu dùng là phù chú linh khí, lúc sau lại dùng nhục thân và sát khí.
Trước sau chênh lệch quá lớn.
“Cho nên có lẽ cũng không phải là tàn hồn, mà là cùng yêu vật đoạt xá thực hiện giao dịch…”
“Vậy lúc đầu chúng ta giao thủ là bản thân Phùng Vũ, sau này mới đổi thành yêu vật?”
Lâm Quý cảm thấy sự tình này rất cổ quái, nhưng có mò mẫm cũng không tìm được manh mối. Dù sao bây giờ Phùng Vũ cũng đã hoàn toàn trở về với cát bụi, vụ án này chỉ có thể dừng lại ở đây.
…
Bên ngoài huyện Thanh Dương, một chỗ trong rừng rậm.
Yêu nhân ngã xuống đất thở hổn hển, tay ôm ngực, miệng phun máu tươi.
“Nhật Du cảnh thật lợi hại, ngay cả khi không có nhục thân, chỉ là một đạo Nguyên thần đã có thể suýt nữa đánh chết ta…”
“Không phải chỉ đi giết mấy người bình thường thôi à? Làm sao lại chật vật như vậy?” Một giọng nói vang lên ở phía sau yêu nhân.
“Hắc Hổ, thế mà đêm nay ta đã chơi lớn rồi, lấy một thân thể nhân tộc đệ nhị cảnh kháng trụ Nguyên thần của tu sĩ Nhật Du cảnh chính diện xuất thủ! Sự tình này đủ để lan truyền trăm năm!”
“Không có việc gì thì sao ngươi có thể đi trêu chọc Nhật Du cảnh? Xảy ra chuyện gì?” Một tráng hán tên là Hắc Hổ bước ra từ trong bóng tối.
“Ta đoạt xá tiểu tử này là đệ tử phái Thanh Thành, sư phụ hắn đến báo thù.” Yêu nhân nhếch miệng cười nói: “Trời sinh âm thể, thế mà lại học đạo thuật phù lục của phái Thanh Thành, thật đúng là lãng phí!”
“Ngươi không biết, một khi thôi động sát khí, thân thể này lập tức thay đổi thành cương cân thiết cốt*.”
* Cương cân thiết cốt: gân cốt như thép đúc, tương tự như mình đồng da sắt.
“Nếu không thì cũng không đáng để ngươi phí sức lực lớn như vậy, nhất định phải thay tiểu quỷ nhân tộc hoàn thành chấp niệm.” Hắc Hổ nhếch miệng nói.
Yêu nhân gật đầu: “Đúng vậy, nếu là nhục thân bình thường, chỉ cần nuốt hồn phách là có thể dùng, dùng hư thì đổi cái khác. Thế nhưng cỗ âm thể trời sinh này ta không nỡ đổi! Mặc dù chuyến đi này hơi phiền phức, nhưng lại có thể kết hợp được hồn thể, nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc!”
Nói đến đây, ánh mắt yêu nhân bất ngờ sáng lên, nói tiếp: “Hắc Hổ, ngươi đoán xem ta đã nhìn thấy cái gì ở huyện Thanh Dương?”
“Thấy gì?”
“Định Hồn Kim Cương Xử!” Trên mặt yêu nhân lộ vẻ hưng phấn: “Vậy mà thứ đó lại ở huyện Thanh Dương, nếu ta truyền tin tức này đi, những lão bằng hữu cùng chúng ta bị mốt một chỗ mấy trăm năm, không phải sẽ điên hết sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Hắc Hổ trở nên ngưng trọng.
“Sau đó thì sao?”
“Gì mà sao đó?”
“Nếu làm như vậy, ngoài việc bị Giám Thiên Ty liệt vào danh sách phải giết, ngươi có chỗ tốt gì?”
Yêu nhân cũng sửng sốt.
“Đúng vậy, ta có chỗ tốt gì…? Xem trò vui thôi sao?”
“Lấy đầu của mình ra chỉ để xem trò vui?” Hắc Hổ cười lạnh nói: “Định Hồn Hàng Ma Xử rơi xuống ở huyện nhỏ Thanh Dương, dùng mông của ngươi ngẫm lại, Giám Thiên Ty sẽ không biết chuyện này sao? Đây rõ ràng là một âm mưu.”
“Hít…” Yêu nhân cũng đã nghĩ rõ ràng.
“Cho nên ngược lại, chuyện này không thể lộ ra?”
“Không những không thể không lộ ra, Lương Châu cũng không thể nào ở lại được nữa, nhanh chóng rời đi.” Hắc Hổ lắc đầu nói: “Nhìn xem Quỷ vương đã kiêu ngạo ở Lương Thành lâu như vậy nhưng Giám Thiên Ty lại mặc kệ, ngươi cảm thấy hợp lý sao?”
“Dù sao ta cũng không dám ở Lương Châu nữa, bây giờ lập tức rời khỏi.”
“Được, ta đi với ngươi.” Yêu nhân gật đầu lia lịa.
Hắc Hổ ghét bỏ nhìn yêu nhân, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Yêu nhân vội vàng chạy theo.
Trong nháy mắt, hai bóng người biến mất trong rừng rậm.