Sau vài hơi thở, Lâm Quý rốt cục mới có thể thở dốc. Bàn tay khổng lồ đã được lấy đi, ngay bên cạnh hố đất hình bàn tay mà hắn ngã xuống, một người khổng lồ kim quang lấp lánh đang lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm. “Sao không chạy nữa?” Giọng nói của hòa thượng mang theo vài phần trêu chọc vang lên. “Khụ khụ… Ngươi không đuổi, ta còn chạy cái gì?” Lâm Quý nằm ở trong hố, vừa vặn bên cạnh miệng còn có một con giun đất bị cắt đứt ngang đang ngọ nguậy. Không biết tại sao, hắn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.