Lầu một tửu lâu.
Bên cạnh bàn ăn trong góc.
Linh Nhi rụt rè nhìn về phía đồng bạn bên cạnh.
“Tiểu thư…”
“Gọi ta là công tử.” Chung Tiểu Yến trừng mắt liếc nha hoàn của mình,sau khi đánh giá xung quanh một phen, xác định không có người chú ý tới bọn họ, mới hạ giọng nói: “Khi ra ngoài phải cẩn thận, những điều ta dạy trước đó ngươi đã quên hết rồi sao?”
“Không… Ta chưa quên.” Linh Nhi lắc đầu, lại nói: “Công tử, tại sao chúng ta lại tới huyện Thanh Dương?”
“Hừm, ta nghe những người đi ra từ Lương Thành nói, đám nhóc con thủ hạ của Quỷ Vương Lương Thành đã bắt đầu tàn phá bừa bãi khắp Lương Châu. Huyện Thanh Dương là địa phương tiếp theo sẽ gặp nạn!”
“Vậy sao chúng ta còn đến đây?” Linh Nhi mở to hai mắt nhìn.
“Chính là nguy hiểm nên ta mới muốn tới!” Chung Tiểu Yến hơi đắc ý: “Ngẫm lại những lệ quỷ kia hung ác đến cỡ nào, nơi này lại là một thị trấn nho nhỏ, chắc hẳn yêu bộ cũng không phải nhân vật lợi hại gì. Nếu lệ quỷ đến thật, chẳng phải chỉ có thể dựa vào ta cứu người sao?”
“Thì ra là như vậy.” Linh Nhi vô cùng mờ mịt bĩu môi, nói với giọng ngưỡng mộ: “Ta còn tưởng rằng hòa thượng kia chỉ dọn sạch đường đến huyện Thanh Dương, còn lệ quỷ ở những nơi khác mới hung mãnh…”
“Khụ khụ… Chỉ là lệ quỷ, đương nhiên bổn công tử sẽ không để vào mắt.” Sau khi hung hăng trợn mắt với nha hoàn nhà mình, Chung Tiểu Yến chỉnh lại cuống họng, gọi lớn: “Tiểu nhị đâu?”
“Khách quan muốn ăn gì?” Tiểu nhị lon ton chạy tới đứng bên cạnh bàn.
“Hai cân rượu mạnh nhất, xào ít thức ăn, thêm một cân thịt bò! Nhanh lên, bổn công tử không thiếu tiền!”
“Được rồi, ngài chờ một lát!”
Sau khi tiểu nhị đi khỏi, Linh Nhi ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, không phải ngươi không uống rượu sao?”
“Ta gọi cho ngươi.” Chung Tiểu Yến nói với vẻ đương nhiên: “Khi đi ra ngoài, hiệp sĩ đương nhiên phải uống rượu, nếu không sẽ bị người khác nhìn ra.”
“Nhưng… nhưng ta cũng không thể uống hết nhiều như vậy.” Linh Nhi mím môi, ủy khuất.
Ánh mắt Chung Tiểu Yến dời sang nơi khác, giả vờ xem như không thấy bộ dạng của nha hoàn nhà mình.
…
Trên lầu hai.
Lâm Quý và Bình Tâm đạo nhân tán gẫu, bây giờ đã bát quái đến chuyện của Quỷ Vương.
“Lâm lão đệ, ngươi có biết chuyện tiểu thư Lạc gia ở bên ngoài Lương Thành bị hại không?" Bình Tâm đạo nhân lớn miệng, hiển nhiên đã chếnh choáng say rồi.
“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?” Lâm Quý bình tĩnh nói.
“Ha ha, Lạc tiểu thư kia cũng thật bi thảm, trước khi chết bị kẻ xấu sát hại, sau khi chết lại bị Quỷ Vương mang đi hồn phách.”
“Cái gì?!” Giọng Lâm Quý đột ngột cất lên, thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh.
Hắn liên tục chắp tay xin lỗi, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ rõ tại sao vạn quỷ vây thành không?”
“Nhi tử của Quỷ Vương bị người tàn sát, ngay trên đường lớn… A?” Lâm Quý đột nhiên phản ứng lại, nhưng có hơi không thể tin được.
“Sẽ không tình cờ như vậy chứ…”
Bình Tâm đạo nhân cười ha ha: “Đêm hôm đó, nhi tử của Quỷ Vương không biết lấy đâu ra tin tức nói nữ nhi tể tướng vương triều Đại Tần bị người hại chết, cô hồn dã quỹ muốn tán đi ngay trên đường… Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng việc này ở Lương Thành truyền đi có mũi có mắt. Giám Thiên Ty cũng chưa từng phủ nhận.”
“Dù sao sở dĩ Quỷ Tướng xuất hiện trên đường lớn là vì muốn bắt hồn phách ngàn vàng của phủ Tể tướng mang về phối hôn.”
“Cũng là quỷ rồi, còn nghĩ đến chuyện kết hôn sao?” Lâm Quý cảm thấy hoang đường.
“Ai nói không được đâu, ngược lại xem chừng y đang ôm ý nghĩ y là nhi tử Quỷ Vương, đối phương là nữ nhi Tể tướng, môn đăng hộ đối.”
“Thằng nhóc tiểu quỷ đó rất được Quỷ Vương coi trọng, đã trở thành Quỷ Tướng, sống như công tử, có ý nghĩ gì đều không kỳ quái.”
Bình Tâm đạo nhân lại uống một chén rượu vào bụng, trên mặt thêm vài phần đỏ ửng.
“Ta đoán, cho đến bây giờ Quỷ Vương Lương Thành vẫn chưa bị Giám Thiên Ty thu thập, hoặc là gã đang nắm giữ hồn phách của nữ nhi Tể tướng đương triều, Giám Thiên Ty sợ ném chuột vỡ bình, hoặc là… ở trong đó chắc chắn có ẩn tình khác.”
Nói đến đây, Bình Tâm đạo nhân nhìn Lâm Quý thật sâu.
“Giám Thiên Ty lại bởi vì hồn phách của một người chết mà sợ ném chuột vỡ bình, ha ha.” Lâm Quý không để ý đến ánh mắt của Bình Tâm đạo nhân, phối hợp nói: “Tuyệt không có khả năng.”
Cho tới bây giờ, Giám Thiên Ty làm việc đều là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Cho dù hiện tại, lực lượng của Giám Thiên Ty giật gấu vá vai, nhưng cũng sẽ không quẫn bách như vậy.
Nếu người bị bắt là bản thân Lạc tướng còn tạm được, hơn nữa phải là bắt sống.
Chỉ là hồn phách của nữ nhi tể tướng cũng nghĩ để Giám Thiên Ty kiêng kị?
Không thể nào.
“Ở Lương Thành còn có chuyện gì khác không?” Lâm Quý tiếp tục hỏi.
“Không còn, bần đạo cũng chỉ biết như vậy.” Bình Tâm đạo nhân ngáp một cái, xem ra đã cơm nước no nê.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
“Tiểu tử! Ngươi dám trộm đồ của ta!” Một công tử mặc hoa phục nắm chặt một tiểu tử choai choai chừng 15, 16 tuổi, trừng mắt hét lớn.
“Ta không có!” Tiểu tử choai choai vẫn mạnh miệng, nhưng túi tiền tơ lụa trong tay rõ ràng không phải của nó.
“Tên khốn, người và tang vật đều có, còn dám chống chế, muốn đánh!”
Vừa dứt lời, công tử đã một quyền đấm vào mắt tiểu tử choai choai.
Tiểu tử kia cũng không phải là người chịu thiệt thòi, cắn răng bắt đầu đánh trả.
Hai người rất nhanh đã đánh nhau.
Trong góc.
“Tiểu thư, bên kia có đánh nhau.”
“Gọi ta là công tử.” Chung Tiểu Yến trừng mắt nhìn nha hoàn của mình, mới nói: “Trộm đồ bị người ta bắt được, chẳng những không nhận sai còn dám đánh trả, đáng đời.”
“Mặc kệ sao?” Linh Nhi hỏi.
“Tiểu tử đó đáng bị đánh.”
Hai người đánh nhau, toàn bộ lầu một Như Ý lâu trở nên lộn xộn, không ít khách nhân đã chuẩn bị rời đi.
Chưởng quỹ vội vang ngăn ở cửa ra vào: “Các vị chớ đi, Lâm bộ đầu đang ở ngay trên lầu, đây là chuyện nhỏ.”
Vừa lúc đầu của Lâm bộ đầu nhô ra ở đầu cầu thang, có chút hăng hái nhìn hai người uốn éo đánh nhau phía dưới.
Khi nhìn thấy Lâm bộ đầu, đám người cũng không vội vã rời đi mà nán lại xem náo nhiệt.
Linh Nhi len lén liếc nhìn đầu cầu thang, thấp giọng nói: “Tiểu… Công tử, bộ đầu địa phương đã ở đây, sao không bắt người?”
Chung Tiểu Yến cũng nhìn thoáng qua lầu trên, bĩu môi khinh thường: “Cẩu quan sai, còn xem náo nhiệt.”
Cùng lúc đó, Bình Tâm đạo nhân cũng tò mò hỏi: “Lâm bộ đầu, ngươi mặc kệ chuyện này sao? Hay phải đợi bộ khoái bình thường đến mới quản?”
“Không, chờ bọn hắn đánh mệt mỏi lại nói tiếp.” Lâm Quý cười trả lời: “Hiếm khi có người đánh nhau, cứ xem trò vui, không cần vội.”
Thần sắc Bình Tâm đạo nhân hơi ngưng lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Sau một lúc, hai người phía dưới dường như đã kiệt sức.
Thấy cảnh này, Lâm Quý mới thản nhiên bước xuống lầu. Bình Tâm đạo nhân cũng vội vàng theo phía sau.
Lâm Quý xuống đến lầu một, một bả quăng tiểu tử choai choai té xuống đất.
Trên mặt tiểu tử này khối xanh khối tím, sau khi nhìn thấy Lâm Quý, hiển nhiên bị dọa cho phát sợ, toàn thân run rẩy.
“Ranh con, miệng còn hôi sữa đã học thói trộm đồ người khác, nếu có lần sau thì ta đánh gãy chân ngươi, cút đi!”
Lâm Quý một cước đạp tiểu tử này ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, công tử phía sau vội vàng hét lên:
“Ai! Túi tiền của ta vẫn còn nằm trong tay nó!”