Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với tiếng hét vô cùng chói tai.

Ánh lửa tản ra, một con hồ yêu cao chừng ba thước xuất hiện trước mặt Lâm Quý và Quách Nghị. Con hồ yêu này có bộ lông màu đỏ rực, nhưng bộ lông có một số chỗ đã bị ngọn lửa làm cháy đen. Nhìn có vẻ thảm hại.

Ba cái đuôi ở phía sau không ngừng lắc lư, có một cái nhỏ hơn, có lẽ là mới mọc ra.

“Hồ yêu ba đuôi?!” đồng tử của Lâm Quý co lại.

Vốn tưởng là hồ ly bình thường, nhưng vì ba đuôi phía sau con hồ yêu này khiến Lâm Quý hiểu được sự tình không dễ dàng như vậy, nó có thể đến từ tộc hồ ly Thanh Khâu.

Tuy nhiên, ngay khi Lâm Quý chuẩn bị lùi về sau thì con hồ yêu này lại di chuyển.

Móng vuốt của hồ ly lớn hơn cả đầu của Lâm Quý liền giữ chặt thanh trường kiếm của Lâm Quý khiến hắn không thoát khỏi.

Ngay sau đó, cái miệng rộng dữ tợn đầy nước miếng và mùi tanh kia, liền hung hăng cắn về phía Lâm Quý.

Thấy tình cảnh như vậy, trên trán Lâm Quý đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, sau đó định buông trường kiếm xuống, lùi về phía sau trước rồi nói.

Nhưng đúng lúc này, Quách Nghị liền lấy ra một lá bùa và dán vào ngực của Lâm Quý.

“Kim hải tang điền, kim thạch vi kiên!”

“Bùa Kim Thạch?” Lâm Quý nhìn thấy lá bùa dán trên người mình, trong lòng liền bình tĩnh hơn.

Sau đó, răng của hồ ly cắn vào cổ của Lâm Quý tạo ra âm thanh giòn giã. Răng của nó thậm chí không có cách nào làm rách da của Lâm Quý.

Lâm Quý liền cười lớn.

“Có bùa Kim Thạch ở đây, ngươi vẫn còn muốn…”

Còn chưa nói xong, linh khí của bùa Kim Thạch trên người Lâm Quý đã mất hơn nửa.

“Mau lùi lại! Linh khí của bùa chú có hạn!”

Lâm Quý không dám trì hoãn, rút thanh trường kiếm dưới móng vuốt của hồ yêu ra rồi nhanh chóng lùi về phía sau Quách Nghị.

Đồng thời, hồ yêu cũng không chịu bỏ cuộc.

“Đã làm cho ta bị thương mà còn muốn đi?”

Cùng với giọng nói của hồ ly, chiếc đuôi phía sau nó đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt.

Những âm thanh tà khí vang lên.

Chỉ trong vài hơi thở, sau lưng Lâm Quý và Quách Nghị đột nhiên vang lên một âm thanh.

Hai người quay đầu lại thì phát hiện ra Châu Tiễn cùng ba thầy trừ yêu khác đã yếu ớt mà ngã xuống đất.

“Linh khí của ta bị tiêu hao…” Quách Nghị nhỏ giọng nói.

Lâm Quý khẽ gật đầu, hắn cũng trong tình cảnh như vậy.

“Là thiên phú của hồ yêu Thanh Khâu, phải cản đuôi thứ ba của con hồ yêu này hình thành, nếu không thì ta và ngươi liên thủ lại cũng không đánh được.”

Trong khi nói thì con hồ ly đã tấn công thêm một lần nữa.

Vóc dáng kia ước chừng ba thước, hung hăng xông về phía Lâm Quý và Quách Nghị, sau khi hai người né được, sức tấn công không thuyên giảm vậy nên nó đã đánh đổ sặp bức tường ở hậu đường.

Điều này cũng chưa tính là xong.

Lâm Quý và Quách Nghị tách nhau ra chạy chốn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trên người hồ ly đột nhiên phát ra hào quang.

Quay đầu một cái, toàn thân hồ yêu đều biến thành hư ảnh.

Lâm Quý còn chưa kịp phản ứng lại, hồ yêu đã xuất hiện ở phía sau hắn.

Sắc mặt của Lâm Quý có thay đổi rất lớn.

“Rất nhanh!”

Khi hắn vội vàng quay đầu lại chống cự thì móng vuốt to lớn kia đã ở ngay trước mặt hắn.

Đoàng!

Lúc đó Trường kiếm lại một lần nữa ngăn cản được móng vuốt, nhưng lần này sức mạnh to lớn của hồ yêu trực tiếp ném Lâm Quý bay ra ngoài, cả người đập vào đống đổ nát của bức tường sụp đổ.

Quách Nghị ở bên nhìn thấy màn này, trong tay liền lấy ra lá bùa.

“Cỏ cây tinh linh như tâm ý ta.”

“Đi!!”

Một lá bùa bằng gỗ trong tay Quách Nghị biến mất trong không khí sau đó lại xuất hiện trên người hồ ly.

Ngay sau đó lá bùa thần mộc bắt đầu bén rễ đâm chồi, trong nháy mắt đã thành dây leo to vững chãi buộc chặt toàn thân của con hồ yêu.

Chưa kịp thở được vài hơi thì dưới sự vùng vẫy của hồ ly những sợi dây leo bắt đầu đứt liên tục.

“Không được rồi!” Quách Nghị trong lòng có chút căng thẳng.

“Cái dây hèn mọn này mà cũng đòi khống chế được ta sao?”

Các dây bắt đầu đứt ra.

Giọng nói nham hiểm của hồ ly truyền vào tai của Quách Nghi, từ phía sau vang lên.

Hai mắt Quách Nghi đột nhiên mở to, con hồ yêu rõ ràng vẫn đang ở trước mặt y làm sao sau lưng lại có tiếng nói chứ?

Không đợi y hiểu ra sự tình, móng vuốt sắc nhọn kia đã dừng trên lưng y.

“Phốc!!”

Máu trong miệng Quách Nghị phun ra, cả người bị đáng bay ra khoảng hơn 10 mét ngã xuống đất thật mạnh.

Ba vết thương sâu đến xương không ngừng chảy máu.

Quách Nghị bị ngã trên đất, vô cùng gắng gượng lấy ra một Hồi Xuân Phù (bùa phục hồi sinh lực) dán vào phía sau mình.

Hồ yêu tiến đến gần Quách Nghị thì cơ thể không ngừng thay đổi.

Khi ả đến được trước mặt Quách Nghị thì đã biến thành một người con gái vô cùng xinh đẹp.

“Đây là …bộ dạng ngươi biến hình như vậy sao?” Quách Nghị cười miễn cưỡng, mặc dù sức lực để chạy chốn của y cũng không còn nhưng y không sợ hãi một chút nào.

“Dung mạo của ta thế nào?”

“Khuynh … quốc … khuynh … thành.”

Hồ yêu dường như rất mãn nguyện đáp lời Quách Nghị. Ả đưa bàn tay mảnh mai của mình lên bụng của Quách Nghị.

“Ngươi lấy nội tạng của người bằng cách này ư?”

“Một chút kỹ sảo của hồ tộc Thanh Khâu thôi mà, không đáng để nói tới.” Hồ yêu cưới tít mắt rồi nói.

“Quả nhiên là Thanh Khâu Cốc đây rồi…” Quách Nghị thở nhẹ một hơi.

Ngay sau đó, một quả thận màu đỏ sẫm xuất hiện trong tay con hồ yêu.

Quách Nghị thậm chí còn không cảm giác được đau đớn mà chỉ cảm thấy trong bụng của mình thiếu một thứ gì đó.

Y cười gượng hai tiếng.

“Có thể… đừng ăn ở trước mặt ta được không?”

“Không phải vội, đợi ta lấy lá gan ra đã, rồi cùng thưởng thức.” Hồ yêu cười nhẹ rồi nói: “Thật ra là ta chỉ thích ăn thận mà thôi, nhưng tỷ của ta nói với ta rằng thủy và mộc tương sinh, thận và gan cùng ăn thì hương vị sẽ vô cùng độc đáo.”

Hồ yêu lần nữa vươn tay rồi đặt trên bụng của Quách Nghị.

“May mắn thì ngươi có thể sống qua hôm nay, nếu không thì không thể nhìn thấy món hầm trong huyện.” Quách Nghị thản nhiên nhìn yêu hồ.

Từ khi y bước ra để rèn luyện thì đã chuẩn bị tâm lý có thể chết dưới tay yêu quái.

Y là đệ tử đích truyền của phái Thanh Thành, bởi vì không đủ tư chất nên đệ tam cảnh đã là cực hạn.

Năm nay bốn mươi tuổi, mặc dù chết sớm nhưng không có gì để nuối tiếc.

Y xuống núi là bởi vì muốn nhìn thấy tiểu sư muội Lăng Âm. Không giống y, Lăng Âm mới hai mươi tám tuổi đã có thực lực Đệ Nhị cảnh, tuyệt đối là người tài năng xuất chúng.

“Hy vọng Lăng Âm có thể trải qua kiếp nạn này.” Quách Nghị nhắm hai mắt.

Lúc này, đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên.

“Ngươi đưa cho ta quả thận của y!”

Quách Nghị mở choàng mắt, hồ yêu cũng quay đầu về phía có âm thanh truyền đến.

“Nội có sấm sét, lôi thần ẩn danh, lỗ mãng khôn cùng, ngũ linh bừng bừng, địa lôi đến!”

Linh khí ở toàn thân Lâm Quý hiện ra, thanh kiếm màu xanh trong tay lóe lên.

Sấm sét trên bầu trời nổ vang nhưng chưa đánh xuống.

“Ngươi vẫn có thể động thủ?” Hồ yêu có chút kinh ngạc, thuận tay ném quả thận xuống rồi nhìn về phía Lâm Quý.

Ả chú ý đến bùa Kim Thạch trên ngực Lâm Quý.

“À, thì ra là thế.”

“Nhưng cho dù ngươi động thủ lại được thì sao. Lôi pháp lợi hại cũng không đánh lại ta, còn muốn sử dụng gì nữa đây?”

Hồ yêu vừa mới dứt lời, Lâm Quý cùng với thanh kiếm đã vụt tới.

Một kiếm đánh tới thì Hồ yêu ngăn cản được.

Nhưng mà thiên lôi theo thanh kiếm trực tiếp đáng xuống người con hồ yêu.

“A!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm thanh của Hồ ly không còn bình tĩnh như trước.

“Tại sao ngươi lại có thể sử dụng Lôi Kiếm Quyết chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK