Trong vòng ba năm tu luyện đến Đệ Tam Cảnh, chuyện như vậy cũng không tính là một chuyện kinh thế hãi tục, nhưng có một điều kiện tiên quyết, đây phải là người của tông môn, thế gia được bồi dưỡng từ lúc còn nhỏ.
Giống như là Lăng Âm vậy, một người thiên tư trác tuyệt như vậy mới được phái Thanh Thành coi là đệ tử trọng điểm để bồi dưỡng, hoặc phải tương tự như Lâm Quý, có nhân quả tăng thêm tu vi, tu luyện lại không hề có bình cảnh mới có khả năng đó.
Còn chuyện một tên ăn mày nhỏ, sau khi tiếp xúc đến tu luyện, lập tức sẽ có tiến cảnh như bay ư?
Một bên là từ nhỏ được dùng các loại dược liệu quý báu, vô số tài nguyên tu luyện đắp lên.
Một bên là ăn bữa nay lo bữa mai, khi đến mùa đông ngay cả một bộ quần áo bình thường đều không có.
Hai trường hợp này cũng không cần thiết phải so sánh rồi.
Lâm Quý không thể tin tưởng Phùng Vũ lại là một thiên tài tuyệt thế, khả năng này có tỉ lệ quá nhỏ, bởi vậy hắn phán định chuyện này có lẽ còn có những biến hóa khác, bây giờ cứ yên lặng để theo dõi kỳ biến đã.
Mắt thấy trời đã tối, Lâm Quý quay trở về tiểu viện nhà mình, hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, tiếp tục tu luyện, nhưng đồng thời hắn cũng đang quan sát tình hình bên cạnh, nếu như người nọ muốn đuổi tận giết tuyệt một nhà của Tống Đại, có lẽ y sẽ còn xuất hiện một lần nữa.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhất là đối với những người của Tống gia, trong những đêm bình thường, Hai anh em họ Tống hẳn là đã ở trong vòng tay mềm mại của nữ nhân, hưởng hết vẻ đẹp tại nhân gian, hoặc là hai gã sẽ cùng các tiểu đệ uống rượu ăn thịt, tiêu xài hoang phí.
Nhưng giờ này khắc này, hai huynh đệ Tống gia giống như là con thỏ bị kinh hãi, mang theo cha già chui vào hang ổ, phòng bị cẩn thận.
Qua giờ Tý, trên đường đã vang lên thanh âm gõ mõ của người cầm canh.
Đêm đen khuya khoắt, y một tay cầm đồng la, một tay xách đèn lồng, trong miệng lẩm bẩm câu được câu không: “Trời hanh vật khô...
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi đến, một thân ảnh đã rơi vào bên trong tiểu viện.
Lâm Quý choàng mở mắt.
"Đến rồi!"
Hắn cầm thanh trường kiếm ở bên cạnh lên, không hề nghĩ ngợi, Lâm Quý đã trực tiếp rủt trường kiếm ra khỏi vỏ, hắn lao nhanh vào trong sân nhà bên cạnh.
Không nói nhảm một câu, hắn quyết định cứ bắt người lại đã rồi sẽ từ từ tra hỏi.
Chỉ thấy thanh mang lập lòe, mũi kiếm đã nhắm thẳng vào thân ảnh mờ mờ của bóng người kia.
Đó là một tên hắc y nhân, khuôn mặt bị che đi không rõ tướng mạo, trong tay y đang cầm một tấm phù lục, trên phù lục còn ẩn hiện một chút tia sáng.
"Ngươi là bộ đầu của huyện Thanh Dương? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng thì tốt hơn." Một thanh âm vang lên the thé.
"Ngươi đã hại người tại huyện Thanh Dương, chuyện này cũng không tính là chuyện riêng nữa rồi." Lâm Quý cười lạnh nói.
Vừa nói chuyện, Lâm Quý đã nhảy dựng lên, chỉ thấy một luồng kiếm quang phóng ra, hắn đã vung kiếm chém về phía kẻ bịt mặt.
Người áo đen nghiêng người né tránh, nhưng lại chậm mất một bước, gã đã bị kiếm quang chém lên cánh tay.
Từ vết chém máu chảy ra ồ ạt, nhưng y vẫn tựa như không hề hay biết gì.
"Ta không muốn làm kẻ địch của ngươi, hãy để ta giết ba người còn lại của Tống gia, sau dó ta sẽ rời đi."
Lâm Quý khẽ nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn đã mở ra linh nhãn từ sớm, nhưng không hề nhìn ra dấu vết gì.
"Ngươi và Tống gia có mâu thuẫn gì, liệu có đáng để động can qua lớn như vậy không?" Lâm Quý bình tĩnh hỏi, "Rõ ràng ngươi có thể một lần giết sạch bọn họ, nhưng ngươi lại từng bước từng bước động thủ, đây là vì muốn hành hạ bọn họ sao?"
"Đúng vậy, ta muốn để cho người của Tống gia sống tại trong tuyệt vọng. Cho dù chúng biết rất rõ ràng có người muốn giết bọn chúng, nhưng lại không cách nào tránh né, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người ở bên cạnh chết đi, sau cùng là đến phiên chính mình."
Nói đến đây, thanh âm của kẻ bịt mặt càng vui vẻ thêm mấy phần.
"Chỉ có như thế mới thật thú vị, không phải sao?"
Lâm Quý hơi híp mắt: "Cho nên kẻ sau cùng ngươi giết chính là …"
"Đương nhiên là Tống Đại. . . Tiểu tử, ngươi dám dẫn lời ta!" Người bịt mặt bỗng kịp phản ứng.
Gã dường như đã bị chọc giận, chiếc áo đen trên người không gió mà bay.
Sử dụng linh nhãn, Lâm Quý liền thấy được một màn rất quỷ dị, tại trên người hung thủ, linh khí và âm sát khí đang từ từ giao hội với nhau.
Lúc này trên tay của kẻ bịt mặt đã xuất hiện một tấm phù lục, chỉ thấy hắn dùng hai ngón giữa kẹp lấy phù lục rồi xoa hai cái, tấm phù lục liền biến mất không thấy.
Con ngươi của Lâm Quý hơi co lại, hắn bỗng cảm thấy nơi lồng ngực của mình chợt phát lạnh.
Mở ngực áo ra, phía trên ngực quả nhiên xuất hiện một hình vẽ giống như hình xăm hôm trước.
"Đây là. . . Âm Sát phù? Đây chính là thủ đoạn ngươi dùng để hại người? Phù lục của Phái Thanh Thành còn có thể sử dụng như vậy?" Lâm Quý có chút chấn kinh rồi.
Tu vi của Lâm Quý đã là Đệ Tam cảnh đỉnh phong, hắn cũng không phải sợ Âm Sát phù này.
Chỉ cần tâm niệm của hắn vừa động, linh khí hội tụ đến trên ngực, hình xăm kia cũng đã lặng yên biến mất.
Nhưng thủ đoạn của người bịt mặt này thật quá mức quỷ dị.
Thời điểm khi Quách Nghị sử dụng phù lục, vẫn còn có dấu vết mà lần theo, hắn cũng có thể kiềm chế đúng lúc. Nhưng kẻ trước mặt dùng phù lục, vậy mà có thể trực tiếp khắc ở trên người đối phương, hơn nữa trước khi hắn trúng chiêu ngay cả một điểm báo hiệu đều không biết.
"Nguyên lai tu vi của Lâm bộ đầu đã tiếp cận Đệ Tứ cảnh." Kẻ bịt mặt đối với việc Lâm Quý dễ dàng hóa giải thủ đoạn của mình, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Đã sắp tiến đến Thông Tuệ cảnh, vậy mà ngươi còn đi làm bộ đầu trong một huyện thành bé nhỏ như thế này? Cho dù là đến Lương Thành, ngươi cũng có thể trở nên rất nổi danh rồi."
"Ngươi nhận ra ta? !"
Người bịt mặt cũng không tiếp tục trả lời, đôi tay y vừa lật, mười tấm phù lập tức hiện ra.
"Một tờ, ngươi hóa giải được, vậy mười tờ này thì sao?"
Tiếng nói vừa dứt, mười tấm phù lục đồng thời biến mất không thấy.
Lần này, Lâm Quý đã có chuẩn bị, linh nhãn rốt cuộc đã nhìn ra một chút dấu vết của thuật pháp này.
Khi phù lục của đối phương biến mất, tuy hắn không nhìn thấy rõ, chỉ loáng thoáng nhận ra, có linh khí dao động hóa thành những sợi tơ nhỏ, phóng thẳng đến các nơi trên người hắn.
"Thì ra là thế, phù văn này cũng không phải là đột nhiên xuất hiện ở trên người ta, mà là do phù lục đã được ẩn hình."
Nếu như linh nhãn của hắn không được tăng cường khi tu luyện Lục Thức Quy Nguyên Quyết, Lâm Quý thật đúng là không phát hiện được sự huyền bí trong đó.
Một khắc sau, Lâm Quý đã nhẹ nhàng nhảy tránh sang một bên, tất cả ẩn hình phù đều rơi vào khoảng trống.
Thấy một màn như vậy, trong mắt người bịt mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Thủ thuật che mắt này của ngươi không tệ, nếu ngươi dùng để đối phó với tu sĩ Đệ Tam cảnh bình thường, có lẽ bọn họ sẽ không nhìn ra được, nhưng ngươi lại dùng ở trước mặt ta thì vẫn là còn thiếu một chút hỏa hầu."
Lâm Quý hít sâu vào một hơi, linh khí từ xương cốt tứ chi và trong kinh mạch vận chuyển điên cuồng.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức thúc thủ chịu trói, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
"Thúc thủ chịu trói? Trò cười! Cho dù ngươi là Thông Tuệ cảnh ta cũng sẽ tiêu diệt ngươi như cũ!" Kẻ bịt mặt đã bị Lâm Quý chọc giận, một cỗ sát khí dầy đặc tuôn ra từ trong cơ thể của y.
Thân ảnh của y bỗng nhiên biến mất không thấy!
Trong lòng Lâm Quý bốc lên một trận kinh hoảng, theo bản năng, hắn chém ngược về sau một kiếm.
Keng!
Một tiếng sắt thép vang lên, tia lửa văng khắp nơi.
"Sao lại có thể như vậy? !" Lâm Quý kêu một tiếng kinh sợ.
Trường kiếm của hắn đã bị kẻ bịt mặt dùng hai tay chặn đứng.
Nói chính xác là bị móng tay của tên này chặn lại.
"Tiểu tử, không có gì là không thể xảy ra! Lão tử vốn không muốn giết ngươi, nhưng ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách ta đây lòng dạ độc ác rồi!"
Thân ảnh của người bịt mặt lại một lần nữa biến mất.
"Là ở bên này."
Linh nhãn của Lâm Quý miễn cưỡng có thể nhìn thấy đối phương di chuyển nhưng cũng chính bởi vì như thế, hắn lại càng kinh hãi thêm.
Đây cũng không phải gã dùng thủ đoạn để tăng tốc độ bằng thân pháp, mà đơn giản là tốc độ của gã đã nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được.
Lâm Quý lại vội vàng chém một kiếm sang bên cạnh, đồng thời hắn cũng nhanh chóng ấn niệm pháp quyết.
“Nội hữu tích lịch, lôi thần ẩn danh
Động tuệ giao triệt, ngũ khí huy đằng, lôi lai. “
(Lôi đình phía trong thân thể như là thần sấm ẩn danh,
Được đại trí tuệ cùng ngũ khí sung mãn giao hòa, lôi tới!)
Trên bầu trời sấm sét nổ vang, nhờ ánh sáng từ tia chớp giật, rốt cuộc Lâm Quý đã thấy rõ hình dáng của kẻ bịt mặt.
Y có một đôi mắt hoàn toàn là màu đen, trong mắt không hề có tròng trắng mắt và cũng không có con ngươi.
Kẻ này đâu còn giống một tu sĩ nhân tộc? Đây rõ ràng là một con quái vật!
"Dẫn Lôi Kiếm Quyết?!" Thanh âm của người bịt mặt lại nhiều hơn vài phần ngoài ý muốn: "Ngươi làm sao có thể sử dụng Dẫn Lôi Kiếm Quyết, ngươi chỉ mới là Đệ Tam cảnh. . ."
"Ngươi nói quá nhiều rồi, xem kiếm!"
Sấm sét phủ xuống, rót vào trên người kẻ bịt mặt.