Ngày hôm sau, Lâm Quý lại đi đến nha môn.
Vụ án của Tống phủ tạm thời không có đầu mối, hắn chỉ có thể để yên đó.
Nhưng hắn cũng dặn dò bốn gã thủ hạ ở Yêu Bộ, tạm thời hãy ngừng làm các việc riêng của mình, lúc ai không có nhiệm vụ thì hãy đi thăm dò xung quanh huyện, xem có kẻ khả nghi nào hay không.
Đối với yêu cầu này, Quách Nghị và Lăng Âm vốn xuất thân từ phái Thanh Thành, hai người đương nhiên sẽ không phản đối.
Lỗ Thông thì nghe theo lệnh Lâm Quý như thiên lôi sai đâu đánh đó, tất nhiên là không có hai lời.
Chỉ có duy nhất Chu Tiễn là tỏ ra khó xử.
"Ngươi lại dính vào chuyện gì?" Lâm Quý trừng mắt hắn.
"Đêm qua tú bà của Minh Hoa lâu đến tìm ta, ả nói sẽ cho ta góp cổ phần vào Minh Hoa Lâu." Chu Tiễn cẩn thận đánh giá thái độ của Lâm Quý, dè dặt giải thích, "Việc này tốn không ít ngân lượng, ta phải đích thân tới đó."
Lâm Quý ngẩn người.
Hắn vốn cũng chẳng trông chờ con hàng Đệ Nhất cảnh này giúp được việc gì to tát. Tên tiểu tử Chu Tiễn này gia nhập vào Yêu Bộ chẳng qua là để chiếu cố việc làm ăn của nhà mình, lúc bình thường mọi người đều ăn ý mặc kệ những việc của gã.
Vì vậy Lâm Quý cũng không cảm thấy việc gã làm có cái gì quá đáng, chẳng qua hắn vẫn cảm thấy đây là một việc rất hoang đường.
"Như thế sau này ngươi sẽ là đại lão bản của thanh lâu rồi hả? Chơi gái mà chơi đến được cảnh giới này, đúng là thế gian ít có." Lâm Quý mở miệng cảm thán.
Ba vị Yêu Bộ khác cũng đều nhìn về phía Chu Tiễn.
Quách Nghị thì mặt không cảm xúc, Lỗ Thông nhếch miệng cười, Lăng Âm lại tỏ thái độ rất chán ghét.
Nhìn thấy ánh mắt của các đồng liêu, Chu Tiễn giải thích: "Không phải, không phải như mọi người nghĩ đâu, chẳng phải Minh Hoa lâu vừa bị hủy hoại sao? Muốn sửa chữa phải tốn rất nhiều tiền, cho nên ta mới hỗ trợ bọn họ một ít, thuận tiện góp chút cổ phần mà thôi."
"Được rồi, ngươi giải quyết xong thì lại tiếp tục để ý tình hình trong huyện, ta không muốn làm khó dễ ngươi,nhưng ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước." Lâm Quý không muốn nghe gã giải thích.
"Không có vấn đề." Chu Tiễn vội vàng đáp ứng.
Đây là Lâm bộ đầu đã cho y mặt mũi, y phải nhận ân tình này.
Lâm Quý gật đầu, hắn đang định hạ lệnh cho người của Yêu Bộ rời đi.
Nhưng trong lúc vô tình nhìn về phía Chu Tiễn, hắn đột nhiên dừng lại.
"Lỗ Thông, đêm qua ngươi có tìm được tiểu tử này hay không?" Lâm Quý hỏi.
"Dạ, không! Ta đã tìm khắp mười sáu cái dinh thự, thậm chí đã đến hỏi cả phủ đệ của Chu gia, nhưng vẫn không tìm được gã." Lỗ Thông đáp.
Lâm Quý nhướn mày nhìn Chu Tiễn.
"Ngươi ăn cả mụ tú bà rồi hả?"
"Bộ dạng vẫn còn thuỳ mị, trông vẫn rất đẹp mà." Chu Tiễn cười cười.
Sau khi tách khỏi bốn vị Yêu Bộ, Lâm Quý lại tiếp tục đi dạo loanh quanh trong huyện.
Chăm chú cả một ngày, hắn vẫn không phát hiện được điểm dị thường nào, cho dù chỉ là nhỏ nhất.
Đến chập tối, Lâm Quý mới chậm rãi đi về nhà.
"Chẳng lẽ là kẻ giết người đã bỏ đi rồi? Nhưng trong bao nhiêu cách giết người, tại sao gã lại chọn cách luyện thành cương thi, đây chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao?"
Lâm Quý chỉ phân tích vụ án từ thủ đoạn ra tay, hăn sẽ không quan tâm đến động cơ của kẻ giết người.
Bởi vì kinh nghiệm trong vài năm làm ở vị trí bộ dầu tại Yêu Bộ nói cho hắn biết, dù có tìm ra động cơ cũng vô ích.
Đó có thể là vì nhìn nhau không hợp mắt, có lúc đơn giản lại chỉ để tìm niềm vui.
Những chuyện tương tự thế này rất nhiều, não của yêu quái suy nghĩ rất khác với con người.
Ví dụ như là bản năng của chúng hay đi quấy phá, lại như lệ quỷ sẽ lấy mạng người, đây chẳng phải là vì để nổi danh ư.
Chỉ có các tu sĩ trong ma đạo chuyên giết người luyện hồn để tăng tiến tu vi, có khi lại là hợp lý nhất, mặc dù cuối cùng vẫn là kẻ ác, nhưng ít nhất bọn chúng còn có lý do để làm như vậy.
"Kẻ này xuất thân từ phái Thanh Thành, hay là từ chỗ nào học lén được thủ đoạn của phái Thanh Thành. . . Phải chăng Tống Đại đã đắc tội ai đó? Nhưng y là một tên rất sợ chết, hễ y nhìn không thấu sâu cạn của đối phương, thường thường sẽ không dám đắc tội, làm sao lại khiến một gã tu sĩ báo thù đến tận cửa?"
Trong lúc Lâm Quý đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Hắn quay lại nhìn thì thấy đó là một bộ khoái bình thường.
"Lâm bộ đầu, ngài phải đến Tống phủ ngay."
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Lão. . Lão phu nhân của Tống gia, bà ấy đã thắt cổ tự sát!"
"Cái gì? !"
. . .
Tống phủ.
Lâm Quý bước nhanh qua cửa lớn, một đường đi thẳng tới từ đường của Tống gia.
Nhân viên của Yêu Bộ cũng đã đến đông đủ, ngay cả Chu Tiễn lần này cũng xuất hiện.
Tống Đại cùng Tống Nhị đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Thi thể của lão phu nhân vẫn đang treo tại trên xà nhà, một dải lụa trắng tròng qua cổ, tròng mắt thì lồi ra ngoài, lưỡi cũng đã thè ra rất dài.
Quách Nghị thấy Lâm Quý đã đến liền giải thích: "Đây là vì ta muốn giữ nguyên hiện trường chờ ngươi đến, ta đã cố ý không cho thả người xuống."
Lâm Quý nhìn thoáng qua Tống Đại và Tống Nhị, gật đầu nói: "Được rồi, việc này đã xác định là nhằm vào Tống phủ, cứ thả người xuống trước đi."
Lỗ Thông cùng Chu Tiễn liền đỡ thi thể xuống dưới rồi đặt trên mặt đất.
Lâm Quý nhìn sang Tống Đại, lạnh lùng nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, dạo gần đây ngươi có đắc tội với người nào hay không?"
"Không. . Không có a, tiểu nhân nào dám giấu giếm a." Trên người Tống Đại lúc này đã mất hết khí khái của bang chủ Hổ Đầu Bang.
Lâm Quý lại nhìn về phía Tống Nhị, chỉ thấy gã cũng vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Ngày hôm qua thì là lão bà của ngươi, hôm nay lại đến lão mẫu của ngươi, người nói cho ta biết ngày mai sẽ là ai?"
Lâm Quý vỗ nhẹ bờ vai của Tống Đại, cố ý hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Là phụ thân của ngươi, hay là vị huynh đệ này đây?"
Ở bên cạnh Tống Nhị chợt run rẩy toàn thân.
"Hay là. . . Là chính bản thân ngươi?"
"Lâm. . Lâm bộ đầu." Thanh âm của Tống Đại cũng đang phát run.
"Sợ sao? Sợ liền nhớ lại thật kĩ! Ngươi đã trà trộn trong tam giáo cửu lưu, sao có thể không đắc tội người khác? Ngươi định lừa quỷ chắc? Chỉ là kẻ thù của ngươi ở trong huyện này, ta cũng có thể đếm được ba bốn cái tên!"
"Nghĩ kĩ lại cho ta, tất cả những sự tình có khả năng lập tức viết ngay lại!"
Lâm Quý lạnh lùng nói tiếp: "Nếu như ngươi không viết ra được cũng không sao, như vậy lúc cả nhà ngươi bị diệt cũng đừng trách ta là được."
"Ta. . Ta sẽ viết ngay!"
An bài Tống Đại xong xuôi, Lâm Quý mở ra linh nhãn, hắn nhìn lại thi thể của lão thái thái.
"Lại có chỗ hội tụ âm sát khí."
Lâm Quý cởi quần áo lão thái thái ra, hắn lại nhìn thấy phía trên cánh tay có một hình xăm giống y hệt hình xăm ngày hôm qua.
Dựa theo những phát hiện quái dị ngày hôm trước , Lâm Quý từng bước kiểm tra thi thể.
Sau một lát đã có kết quả.
"Lại một hoạt tử nhân, thủ đoạn y hệt như ngày hôm qua." Lâm Quý nhìn Quách Nghị, "Thủ phạm đã khống chế thi thể tự thắt cổ bằng cách nào?"
Quách Nghị trầm mặc không nói, y đích thân tiến tới kiểm tra thi thể.
Sau một lát, y đã tìm được một hình xăm khác tại trên đùi của cái xác.
"Chính là do hình xăm này, đây là phù văn khi sử dụng Khôi Lỗi Phù."
"Thủ đoạn cũng không ít a." Lâm Quý quệt miệng nói, "Đại khái đã có thể xác định thủ phạm là người của phái Thanh Thành được rồi, là phản đồ hay là gì thì còn phải xem xét.”
"Nhưng dù sao thì lão Quách à, lần này đáng giá để ngươi đi một chuyến."
Quách Nghị gật đầu nói: "Ta sẽ lập tức trở về tông môn thăm dò, nhìn xem có đệ tử nào xuất thân từ Thanh Dương huyện hay không, hoặc là những kẻ có quan hệ cùng Tống gia."
"Tốt." Lâm Quý rất hài lòng với sự nhạy bén của Quách Nghị.
So với hôm trước, lúc này phạm vi điều tra đã được rút nhỏ đi rất nhiều.
Giống như lời nói Lăng Âm ngày hôm trước.
Tuy rằng hắn không hề mong muốn án mạng thứ hai sẽ xảy ra, bởi vì như vậy có nghĩa là một người nữa sẽ chết, nhưng đích xác điều đó cũng cung cấp những manh mối cực kỳ hữu dụng cho việc điều tra.
Ít nhất, đây không còn là sự việc ngẫu nhiên nữa.
Đợi đến sau khi Quách Nghị rời khỏi, theo thường lệ Lâm Quý sai người thu liễm cho thi thể, tiếp đó hắn lại gọi Tống Nhị tới.
"Tống Nhị, ngươi thu xếp cho phụ thân và anh của ngươi dọn tới bên cạnh nhà ta đi."
"Đa tạ Lâm bộ đầu!" Tống Nhị vội vàng tạ ơn.
"Nhà hàng xóm của ta không tệ, lúc mua tòa nhà đừng bạc đãi bọn họ."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc này cho thỏa đáng."
Sau khi Tống Nhị đi rồi, Lâm Quý ngẩng đầu nhìn tấm lụa trắng còn treo trên xà nhà, hắn cảm thấy khó khăn.
Hắn cũng không biết đưa người của Tống gia thả tại dưới mí mắt, có thể dẫn ra hung thủ hay không.
Có thể dẫn được ra thì là tốt nhất, cho dù kết quả thế nào, một hung thủ đã đối mặt cũng dễ điều tra hơn là một kẻ giấu mặt.
Dẫn không được cũng không sao cả, ít nhất hắn có thể bảo vệ an toàn cho mấy người còn lại của Tống gia.
"Địch tối ta sáng, rất là phiền phức a."