Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nào, là phái Thanh Thành gọi các ngươi trở về? Bởi vì chuyện của Phùng Vũ lần trước?” Lâm Quý nghĩ lại, bây giờ đã rõ ràng lý do.

Quả nhiên, Lăng Âm khẽ gật đầu, hơi xấu hổ.

Quách Nghị nói: “Chỉ có Lăng Âm trở về, còn ta vẫn sẽ ở lại làm yêu bộ ở huyện Thanh Dương.”

Nghe lời này, Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Âm thì cũng thôi đi, bình thường không giúp được gì nhiều, nhưng Quách Nghị lại là trợ thủ đắc lực của hắn.

“Lăng Âm cô nương lần này trở về, lúc gặp lại nói không chừng ta sẽ phải gọi hai tiếng ‘tiền bối’, cung kính hành lễ.” Lâm Quý cười nhẹ nhận lấy đơn xin từ chức.

“Lâm bộ đầu, trong khoảng thời gian này đã nhận được sự chiếu cố của ngài.” Hiếm khi Lăng Âm cuối đầu trước mặt Lâm Quý.

“Sư huynh ngươi chiếu cố ngươi nhiều hơn, ta chỉ giải quyết việc chung mà thôi.” Lâm Quý lắc đầu, lại nói: “Muốn đi cũng không thể đi hai ngày này, trước tiên phải giải quyết vụ án lệ quỷ đã.”

“Ừm.” Lăng Âm gật đầu, dường như hốc mắt hơi đỏ lên.

Đợi sau khi Lăng Âm rời đi, Lâm Quý mới bất đắc dĩ nhìn về phía Quách Nghị, cười nói: “Tiểu nha đầu nghịch ngợm này sao lại khóc rồi?”

Quách Nghị khẽ cười: “Từ nhỏ sư muội đã lớn lên ở trên núi, mặc dù ngày thường lúc nào cũng đối nghịch với ngươi, nhưng thật ra cô ấy luôn nói riêng với ta, con người ngươi cũng không tệ lắm.”

“Đây là lần đầu tiên cô ấy xuống núi lịch lãm, trải qua nhiều chuyện, tích lũy thêm không ít kiến thức, vì vậy đối với con người và sự vật ở huyện Thanh Dương, nói chung vẫn còn có chút không bỏ được.”

“Ta chỉ hy vọng tương lai nàng sẽ không quên những chuyện này.” Lâm Quý đứng dậy khỏi ghế, nhìn về hướng Lăng Âm rời đi.

“Thế gian này không chỉ có vùi đầu khổ tu với trảm yêu trừ ma, mà còn có cơm áo gạo tiền và những thăng trầm của cuộc sống.” Lâm Quý khẽ thở dài: “Cả đời tu sĩ là một đời, nhưng cả đời của dân chúng cũng là một đời.”

“Thật ra khổ tu trên núi hay hành tẩu ở nhân gian cũng không có gì khác nhau, không phân biệt giàu nghèo.”

Lâm Quý nhìn về phía Quách Nghị: “Không phải ta đang giảng đạo lý, chỉ là ta không hy vọng tiểu nha đầu trở thành loại người không biết khó khăn của nhân gian, trở thành một nhân vật cao cao tại thượng.”

“Ngài nói đúng lắm.” Quách Nghị hơi cúi đầu.

Lần này y không trở về phái Thanh Thành đồng nghĩa với việc cả đời cũng không trở về.

So với Lăng Âm mới 16 tuổi đã có tu vi đến Đệ Tam cảnh, thì Quách Nghị cũng đã hơn 40, đời này vô vọng đến Đệ Tứ cảnh.

Một đệ tử như vậy, mặc dù cũng là trụ cột vững vàng của phái Thanh Thành nhưng bởi vì tiền đồ vô vọng, nên môn phái cũng mặc cho đệ tử ra ngoài phát triển.

“Lão đại, sau khi vụ án lệ quỷ kết thúc, ta và Lăng Âm sẽ cùng nhau trở về phái Thanh Thành một chuyến, ta muốn đưa thê tử đến huyện Thanh Dương.”

Lâm Quý chú ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của Quách Nghị, nghĩ một chút đã rõ ràng lý do.

Hắn cũng không chọc ghẹo, cười nói: “Đây là chuyện tốt… Nhưng ngươi chỉ đưa thê tử thôi sao? Ta nhớ ngươi còn một đứa con trai.”

“Thiên phú của con trai ta không tồi,, đã được trưởng lão trong môn thu làm đệ tử.” Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Quách Nghị sáng lên rất nhiều.

“Chúc mừng.” Lâm Quỹ vỗ vai Quách Nghị: “Lát nữa ngươi dùng Truyền Tin phù của ngươi báo cho nha môn Giám Thiên Ty ở Lương Thành, nói huyện Thanh Dương đã từ chức hai yêu bộ, nhân thủ không đủ, để bọn họ điều thêm người đến.”

Mặc dù Lâm Quý cũng biết Giám Thiên Ty Lương Thành bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không có khả năng điều người đến, nhưng quá trình vẫn phải tiến hành, còn khi nào điều người đến thì không phải chuyện hắn cần cân nhắc.

“Ta sẽ làm ngay bây giờ.”

Rời khỏi nha môn, Lâm Quý một mình đi bộ trên đường phố của huyện Thanh Dương.

Ngoài mặt không nói, nhưng dù sao cũng là một nhóm cấp dưới ở chung cả ngày, đột nhiên sắp phải rời đi, tóm lại vẫn cảm thấy vài phần cảm khái.

“Mà thôi, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không kết thúc, cũng không phải sinh tử ly biệt, muốn đi thì cứ đi.”

Lâm Quý lắc đầu, gạt những suy nghĩ trong lòng sang một bên.

Đêm khuya.

Thiếu đi người gõ mõ cầm canh, huyện Thanh Dương càng thêm yên tĩnh.

Lâm Quý đi dạo trong thành, nếu chỉ là lệ quỷ, còn không đủ để hắn bày trận địa sẵn sàng đón địch.

Qua giờ Tý, đầu xuân đêm lạnh hơn mấy phần, Lâm Quý đi dạo nửa ngày vẫn không phát hiện được gì, khiến hắn hơi hụt hẫng.

“Hay về nhà nằm nhỉ?” Một khi nảy sinh ý định bắt cá thì không thể dừng lại được.

Nhưng vừa định hồi phủ thì xa xa đã vang lên tiếng kêu gào của Lỗ Thông.

“Lão đại, cứu mạng!”

Âm thanh được truyền đến từ phía đông thị trấn.

Vẻ mặt Lâm Quý chấn động, vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Một lát sau, hắn đã chạy đến hiện trường, nhưng cảnh trượng trước mắt khiến hắn vô cùng chấn kinh.

“Ba con lệ quỷ?”

Trước mắt hắn, Lăng Âm và Lỗ Thông đang bị ba con lệ quỷ vây công, sinh khí trên thân hai người đã bị thiếu hụt không ít.

Chỉ có điều quỷ vực của lệ quỷ chỉ có phạm vi mấy chục mét, cũng không tính là lợi hại.

Nhưng quỷ vực của ba con lệ quỷ này lại trùng điệp một chỗ, quả nhiên không đơn giản như vậy.

“Tốt, đủ sinh khí, nuốt ngươi, thực lực của ta sẽ tăng mạnh!” Tiếng cười quái dị của lệ quỷ vang lên, Lỗ Thông và Lăng Âm chống cự càng thêm gian nan.

Lâm Quý cũng không vội vàng xuất thủ.

Mặc dù Lỗ Thông và Lăng Âm rơi vào thế hạ phong, nhưng trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không bị thua trận. Đã như vậy, còn không bằng hắn ở bên cạnh quan sát, để hai người bọn họ lịch luyện một phen.

Thế là Lâm Quý tìm một chỗ ôm kiếm đứng đấy, xem náo nhiệt một cách say sưa.

Không bao lâu, Quách Nghị cũng chạy tới.

“Ở đây quan sát, chờ bọn họ không kiên trì nổi hẳn ra tay giúp.” Lâm Quý ngăn cản Quách Nghị.

Lâm Quý và Quách Nghị muốn xem náo nhiệt, nhưng lệ quỷ lại không hiểu những điều này.

“Bên kia có hai người còn sống.”

“Ta đi xử lý bọn chúng.”

Ngay sau đó, một con lệ quỷ lao về phía Lâm Quý.

Quỷ khí của con lệ quỷ này rất nồng đậm, cảm giác như mây đen đè ép.

Lâm Quý vung tay, một kiếm hạ xuống đã chém rụng hơn phân nửa quỷ khí.

Ở giữa không trung, lệ quỷ thống khổ gào thét một tiếng, quỷ vực tự động sụp đổ.

Ngay sau đó, Lâm Quý nhìn về phía Quách Nghị.

“Náo nhiệt này không thể xem rồi, ngươi xử lý con lệ quỷ này, ta đi giải quyết hai con kia.”

Chỉ là lệ quỷ, thực lực nhiều nhất chỉ là Đệ Nhị cảnh, đại đa số còn bồi hồi ở Đệ Nhất cảnh.

Vì vậy, khi đối diện với Lâm Quý, những lệ quỷ này khó có sức để chống cự.

Sau vài nhát kiếm, hai lệ quỷ khác cũng bị Lâm Quý đánh trọng thương.

Cùng lúc đó, Quách Nghị cũng dùng Trấn Hồn phù bắt được một con lệ quỷ, đưa đến trước mặt Lâm Quý.

Lâm Quý liếc nhìn lệ quỷ bị Quách Nghị bắt, nghĩ nghĩ rồi dùng kiếm chém giết hai lệ quỷ còn lại.

Lệ quỷ bị bắt rõ ràng rất sợ hãi, hồn thân cũng bắt đầu hơi run rẩy không ổn định.

“Hỏi ngươi cái gì ngươi trả lời cái đó, nếu không thì ngươi lập tức hồn phi phách tán, rõ chưa?”

“Đã rõ.”

“Đêm qua, lão Kiều bị các ngươi hại chết?”

“Đúng… Tối hôm qua có hại chết một lão già, nhưng không phải ta, là bọn chúng.” Lệ quỷ muốn chỉ vào đồng bạn, nhưng lại phát hiện đồng bạn đã bị đánh hồn tiêu phách tán.

Thế là nó càng sợ hơn.

Lâm Quý tiếp tục hỏi: “Các ngươi từ đâu tới? Làm sao dám hại người trong thị trấn?”

“Chúng ta trốn ra được từ Lương Thành.”

Lời này vừa nói ra đã khiến cho Lâm Quý hơi giật mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quách Nghị, sắc mặt Quách Nghị cũng ngưng trọng.

“Lương Thành? Các ngươi là thủ hạ của Quỷ vương Lương Thành?

“Đúng vậy.”

“Không phải Quỷ vương thu liễm thủ hạ, vạn quỷ phong thành sao? Làm sao các ngươi lại chạy đến huyện Thanh Dương?”

“Quỷ vương khống chế không cho chúng ta hút sinh khí. Rõ ràng chỉ cần tấn công, Lương Thành sẽ bị công phá, vậy mà hắn chỉ vây mà không tấn công…”

Lệ quỷ thận trọng nói: “Vì thế, không ít lệ quỷ đã chạy ra ngoài.”

Nghe vậy, Lâm Quý hít một hơi thật sâu.

Một kiếm chém giết lệ quỷ, nhưng trên mặt hắn lại không hề có chút thoải mái nào.

“Vậy mà Quỷ vương không thể khống chế thủ hạ.”

Lâm Quý gật đầu.

“Phiền phức sắp đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK