Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh của Đề Vân đạo nhân đã biến mất không thấy.

Lúc này Lâm Quý mới kịp phản ứng, thì ra vị đạo nhân này chính là sư phụ của tên đạo sĩ bị chém đầu hôm qua.

"Đồ đệ đã là Đệ Tứ cảnh, vậy thì sư phụ. . ." Lâm Quý trong lòng kinh hãi.

Coi như là đại sư Hành Si, Lâm Quý cũng có thể nhìn ra được vài phần tu vi của ông, mặc dù nhìn không thấu sâu cạn, nhưng tóm lại là biết được sự bất phàm của đối phương.

Nhưng với vị Đề Vân đạo nhân này, Lâm Quý hoàn toàn không nhìn ra chút gì, như vậy chỉ có một khả năng tu vi của Đề Vân đạo nhân còn ở phía trên đại sư Hành Si.

Nếu không có một màn lấy rượu đó, Lâm Quý đã thật sự coi y là một người bình thường.

Hắn chưa từng thấy qua tu sĩ có cảnh giới cao ra tay nên cũng rất khó phán đoán Đề Vân đạo nhân rốt cuộc là tồn tại tầng thứ gì, chỉ cần biết rằng đây là người mà hắn không chọc nổi là được rồi.

Lâm Quý cầm lấy quyển sách cổ trên bàn, mặt trước bìa sách sâu cắn không đề cập tới, mặt sau cũng đã dính đầy vết bẩn ở trên bàn. Toàn bộ bản cổ tịch này tản ra mùi vị của thịt kho tàu bánh rán dầu mỡ cùng tương thịt bò lẫn lộn.

"Ah !!! Vị này cũng quá là vô tâm đi."

Hắn tiện tay lau lau một chút mặt sau của bản cổ tịch, kết quả khiến một trang giấy trực tiếp bong ra. Vô cùng may mắn là trên trang cuối cùng này không có nội dung gì cả.

Lâm Quý lại càng cẩn thận.

"《 Lục Thức Quy Nguyên Quyết 》?" Miễn cưỡng phân biệt được vài chữ to ở bìa trước, Lâm Quý từ tốn mở ra bản sách cổ, thô sơ giản lược xem lướt qua một lần.

Ngay sau đó, hô hấp của hắn liền trở nên dồn dập.

"Đây là một môn công pháp tu luyện nguyên thần? Thủ bút của vị Đề Vân đạo nhân này lớn như vậy?"

Lâm Quý bước nhanh trở vào phòng, mở ra sách cổ nho nhỏ lật kĩ lại một lần. Hắn từ từ khép lại quyển bí kíp rồi mới thở nhẹ một hơi dài.

"Lục Thức Quy Nguyên Quyết, vậy mà ít nhất phải đến Đệ Tam cảnh Khai Linh cảnh về sau mới có thể tu luyện, chẳng những có thể rèn luyện ngũ giác, lại có thể tăng cường linh nhãn. . . Hơn nữa đây cũng chỉ là bắt đầu."

Khai Linh cảnh là cánh cửa thứ nhất mà tu sĩ phải vượt qua. Mở ra linh nhãn, tăng cường ngũ giác. Đây là tu sĩ cảm ngộ thiên địa bước đầu tiên, cũng là cái thứ nhất bình cảnh khiến cho vô số người phải trầm cát gãy kích.

Nói như vậy, bình thường linh nhãn chính là theo tu vi tăng lên mà tăng cường, cũng không có phương pháp để tu luyện riêng. Nhưng môn Lục Thức Quy Nguyên Quyết này vậy mà có thể đánh vỡ lẽ thường.

Chỉ cần một điểm này, đây chính là một môn công pháp bất phàm.

"Đệ Tứ cảnh về sau, tăng cường thần thức, thiên nhân cảm ứng. . . lục thức (6 giác quan) quy nhất!"

Thiên nhân cảm ứng hay còn gọi giác quan thứ sáu của tu sĩ, hoàn toàn khác biệt với ngũ giác, đây là một loại cảnh giới không cách nào miêu tả. Giống như là một tu sĩ cao thâm có thể mơ hồ dự cảm được sắp phát sinh một chuyện lớn, như là mình sắp gặp kiếp nạn, hoặc là tu luyện sắp sửa đột phá....

Có thể nói giác quan thứ sáu rất huyền diệu khó giải thích. Công pháp Lục Thức Quy Nguyên Quyết, tại Đệ Tứ cảnh sau khi tu luyện đến lục thức quy nhất, có thể khiến cho thiên nhân cảm ứng dung hòa vào ngũ giác trên thân.

"Cho nên khi đến Đệ Tứ cảnh, ta đã có thể vận dụng thiên nhân cảm ứng?"

Cụ thể là tình huống Lâm Quý vẫn chưa biết được, chỉ có tiếp tục tu luyện, hắn mới có khả năng thể ngộ ra được. Nhưng vô luận như thế nào, Lục Thức Quy Nguyên Quyết, tuyệt đối là Lâm Quý đang có được công pháp trân quý nhất.

"Đề Vân đạo nhân đã nói ta phúc duyên thâm hậu, mệnh số bất phàm. Lời này rất giống với lời của đại sư Hành Si."

Lâm Quý lập tức liên hợp hai chuyện này cùng một chỗ. Lại nghĩ tới Định Hồn Hàng Ma Xử, rồi đến cái chết của nhi tử Quỷ Vương, một gã Quỷ Tướng xui xẻo. "Định Hồn Hàng Ma Xử có liên quan đến đại sư Hành Si. Phải chăng những người này đang mưu đồ bí mật gì đó. Đây đối với ta không phải chuyện xấu, nhưng tuyệt đối là một chuyện lớn."

"Đã như vậy, ta tiếp nhận nhân quả của Quỷ Tướng, tuyệt đối không chỉ nhận được Hầu Nhi Tửu đơn giản như thế! Lúc ấy ta còn cảm thấy Hầu Nhi Tửu xúc tiến tu vi quá mức rồi, nhưng hiện tại xem ra, đây vẫn còn xa xa chưa đủ."

Lâm Quý suy đoán, hôm nay hắn nhận được Lục Thức Quy Nguyên Quyết, lại tăng thêm nhân quả của việc chém giết Quỷ Tướng lần trước, khiến cho hắn đã mơ hồ liên lụy đến một nhân quả lớn hơn. Việc Hầu Nhi Tửu bị Đề Vân đạo nhân uống cũng chứng minh phán đoán này.

"Công pháp này, phỏng tay rồi."

Lâm Quý bỏ xuống quyển sách cổ, trong lòng hơi khiếp sợ.

"Sự việc tại phủ Lạc tướng, con gái thì bị kẻ gian chặn giết trên đường hóa thành cô hồn dã quỷ. Thê tử cũng bị cao nhân luyện hóa thành Biến Bà, nếu không phải ngày đó ta đột nhiên phát hiện, ai biết còn việc đó có thể ẩn giấu tới khi nào! Ai lại dám đi thăm dò phu nhân của Tể tướng đương triều đây? Nên biết rằng nơi đó chính là tại kinh sư!"

"Hơn nữa ta đã trả túi thơm của Lạc tiểu thư lại rồi, theo lý thuyết thì nhân quả đã chấm dứt, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy có được hồi báo gì."

Những chuyện phát sinh liên tiếp khiến Lâm Quý loáng thoáng cảm thấy nguy hiểm. Phía sau những việc này như có một bàn tay âm thầm thúc đẩy sự tình đi lên phía trước, hơn nữa là ép hắn càng lún càng sâu. Cho dù hắn ở lại Thanh Dương huyện cũng không thể tránh được.

"Đề Vân đạo nhân cùng đại sư Hành Si đều nói ta phúc duyên thâm hậu, chắc là đã dùng thủ đoạn nào đó, nhìn ra sau khi ta hoàn thành nhân quả về sau có được ban tặng của thiên đạo. Bọn họ thấy không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết rõ ta là được thiên đạo chiếu cố, này là đủ rồi."

Lâm Quý lại cẩn thận dò xét, suy tư về nguyên nhân mình bị chọn trúng.

"Nhưng người giống như ta được thiên đạo chiếu cố cũng không phải là ít gặp. Các đại gia tộc, hay là trong các môn phái, Thiên Kiêu chi tử số lượng cũng không thiếu đi, tại sao ta lại được chọn?"

Nghĩ nửa ngày, Lâm Quý cái gì cũng không nghĩ ra.

"Trước tu luyện đi, ta phải học cho xong Lục Thức Quy Nguyên Quyết này đã." Lâm Quý rốt cục ngừng suy tư.

Lâm Quý rất nhanh đã đạt tới trạng thái tu luyện. Công pháp tu luyện nguyên thần vốn rất khó nhập môn, nhưng hắn lại chỉ cần nhìn một lần, liền thuận lợi tiến nhập

.

Bên ngoài Thanh Dương huyện, bên cạnh một vũng thanh đầm. Đại sư Hành Si ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, mặc kệ ánh trăng chiếu sáng trên đầu của mình. Cách đó không xa, một con thiên nga bơi chậm trong nước, quanh thân nó mơ hồ có dao động của linh khí, khiến đầm nước rung động từng trận. Đột nhiên, một giọng nói bỗng phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Ngươi chọn được một kẻ rất thú vị, hắn làm người không tệ a." Đề Vân đạo nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đại sư Hành Si.

"Đây là dĩ nhiên, không giống như đạo môn của các ngươi chỉ quan tâm đến cơ duyên, mọi thứ đều nói đến duyên phận. Chúng ta tu Phật, tuy rằng cũng nói duyên pháp, nhưng chúng ta coi trọng lại chính là hữu duyên."

"Ngươi có vẻ hiểu rất rõ đạo môn a." Đề Vân đạo nhân nhịn không được cười lên. Đại sư Hành Si cũng cười theo hai tiếng, lại nói: "Đệ tử kia của ngươi. . . Đáng tiếc a, nếu không phải tối hôm qua ngươi tìm ta, ta còn không biết đạo sĩ kia lại là đồ đệ của ngươi đâu."

Ngày hôm qua Hành Si sở dĩ bỗng sốt ruột, chính là bị Đề Vân đạo nhân bí mật truyền âm.

"Có cái gì đáng tiếc a, một tên nghịch đồ, gã đã đi lên tà đạo, cho dù không xảy ra việc này, ta cũng sẽ đích thân ra tay." Đề Vân đạo nhân khẽ thở dài, "Ta vốn là đuổi theo phía sau gã, trên đường ta đã tận mắt nhìn thấy gã lại dám dùng pháp thuật mà ta dạy, ở trong rừng sâu núi thẳm loạn sát người vô tội."

"Có những yêu quái chưa bao giờ làm việc ác, nhưng vẫn bị gã chém giết. Ta đã mấy lần muốn ra tay thu phục gã, rồi chính mình lại không nhẫn tâm. Chỉ cần gã có một chút khả năng cải tà quy chính, ta cũng không nguyện lấy tính mệnh của gã. . . Ài!"

"Ta đây còn phải đa tạ ngươi cùng tiểu tử kia rồi, dù sao cũng là đồ đệ từ nhỏ ta nuôi dưỡng đến lớn, cho dù gã đã làm nhiều việc ác, tâm ta đúng là vẫn còn có vài phần không đành lòng."

"Nên ngăn không ngăn, phản được sẽ loạn."

Đại sư Hành Si khẽ lắc đầu, không còn muốn nói tiếp chuyện này, ngược lại hỏi:

"Như thế nào, ngươi đã điều tra xong chưa?"

"Vẫn không có tiến triển gì cả, nhưng kẻ dám thừa dịp lúc tân đế đại xá thiên hạ, phá đi đại trận của Trấn Yêu Tháp, thả ra tà ma quỷ quái mà Giám Thiên Ty đã bắt giam trong nghìn năm qua, đây là việc mà người bình thường có thể làm được ư, chúng ta còn cần phải bàn bạc kỹ hơn đã." Đề Vân đạo nhân than nhẹ một tiếng.

"Tiểu tử kia rất hợp khẩu vị của ta, để cho hắn dính vào lần mạo hiểm này, ta thật sự là không đành lòng." Trầm mặc một lát sau, Đề Vân đạo nhân đột nhiên nói.

"Đây là chuyện có lợi cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ, hơn nữa đối với hắn mà nói, cũng không nhất định là việc xấu. Trọng yếu nhất chính là sự việc rất gấp, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể tìm được một người chính trực lại có bối cảnh trong sạch như vậy, cũng chỉ có hắn là phù hợp nhất rồi."

Đại sư Hành Si nhìn thật sâu Đề Vân đạo nhân rồi nói tiếp, "Nếu hắn chỉ là hạng người phúc duyên thâm hậu, thiên hạ này đúng là chỗ nào cũng có. . . Thế nhưng người của thế gia, tông môn, ngươi dám để cho bọn họ đi không?"

Đề Vân đạo nhân lắc đầu.

"Không dám."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK