“Nha đầu ngươi đừng nói lung tung! Ta có lỗi với ngươi lúc nào?” Lâm Quý vội vàng phản bác. Sau đó hắn lại nhìn về phía Chung Kỳ Luân bên cạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, giải thích: “Tiền bối, việc này không phải như ngài nghĩ...” Chung Kỳ Luân lại mặc kệ những thứ này, ông híp mắt, ánh mắt âm lãnh đánh giá Lâm Quý một lát, cho đến khi khiến da đầu Lâm Quý có chút tê dại, tay ông đột nhiên dùng sức. Ngay sau đó, Lâm Quý cảm giác được hai chân hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.