Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh thành, Giám Thiên Ti.

Trong phòng tiếp khách, Lâm Quý ngồi trên chiếc ghế chạm trổ, mặt không biểu cảm, kiên nhẫn chờ.

Bên cạnh còn có bảy tám người giống như Lâm Quý, là Bộ Đầu ở các nơi, tất cả đều không nói lời nào, kiên nhẫn chờ đợi.

Tân Đế đăng cơ, hạ lệnh cho Giám Thiên Ti chỉnh lý lại tình hình các nơi trong cảnh nội Đại Tần. Thế là mới có việc tất cả Bộ Đầu lần lượt vào Kinh báo cáo, nộp hồ sơ nhiệm vụ.

Đột nhiên, trong phòng tiếp khách vang lên tiếng gào đầy giận dữ.

“Ngươi ở huyện Kính Dương ba năm, vậy mà chỉ có hồ sơ của mười sáu vụ án lớn?”

“Đại… Đại nhân, người dân ở huyện Kính Dương thật thà chất phác, thật đúng là như vậy.”

“Người dân thật thà chất phát, yêu ma cũng thật thà chất phát theo sao? Đám tà ma kia thấy người dân thật thà chất phác thì sẽ không ra tay hại người?”

“Cái này… cái này…”

“Huyện Kính Dương giáp với Kính Hà, lại gần với Đông Hải! Chưa kể Yêu Tộc dưới biển thường xuyên gây sóng gió, những binh tôm tướng cua được nuôi dưỡng trong phủ của Giao Long Kính Hà cũng đủ làm cho các ngươi bận bịu sứt đầu mẻ trán.”

Trong phòng tiếp khách, mọi người nghe được tiếng gào thét bên trong nội sảnh, rất nhiều Bộ Đầu vô thức rụt cổ lại.

Chỉ có Lâm Quý bình tĩnh tự nhiên, mặt không đổi sắc ngồi thưởng thức trà, ngón tay còn gõ nhịp nhàng trên tay cầm của ghế.

Một màn này cũng thu hút sự chú ý của không ít đồng liêu (đồng nghiệp) xung quanh.

“Tại hạ là Bộ Đầu của huyện Tứ Thủy, Chu Quảng Tài, bằng hữu là…?”

“Huyện Thanh Dương, Lâm Quý.”

Chu Quảng Tài chắp tay cười, hạ giọng nói: “Không biết lần này, huyện Thanh Dương mang đến bao nhiêu vụ án? Có phải đã đầy đủ hoàn mỹ?”

“Không nhiều, chỉ có mười ba vụ án lớn được ghi lại bên trong Tổng Quyển, tất cả đều là những vụ án xảy ra trong ba năm qua.” Lâm Quý thuận miệng đáp.

“Hít…” Chu Quảng Tài nhìn Lâm Quý từ trên xuống dưới vài lần, y cũng không nói gì mà lặng lẽ dời chỗ ngồi ra xa Lâm Quý hơn một chút.

Thấy cảnh này, Lâm Quý thầm muốn bật cười, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi.

Người đang bị mắng trong phòng kia, hồ sơ y cầm vào thật ra còn dày hơn một chút so với hồ sơ trong tay hắn.

Nhưng tác phong làm việc của tổng nha môn Giám Thiên Ti là như vậy, trong mắt không thể chứa nổi một hạt bụi, đối xử với cấp dưới cực kỳ hà khắc.

Cũng không còn cách nào khác, loạn thế dùng trọng điển (thời loạn lạc phải dùng biện pháp mạnh).

Đừng nói những người làm Bộ Đầu của một huyện như bọn hắn, ngay cả những Bộ Đầu của các châu, phủ, thành báo cáo sớm nhất cũng sẽ bị làm khó dễ như nhau.

Dù sao Bộ Đầu là người phụ trách bình yên một phương, nếu Bộ Đầu là phường trộm gian trá, sử dụng mánh khóe, thủ đoạn thì những bách tính kia cũng sẽ không thể nào sống yên ổn.

Tiếng gào thét bên trong vẫn không ngừng vang lên.

“Ngươi nhìn đi! Đây là tin tức của mật thám Giám Thiên Ti ở huyện Kính Dương truyền về. Mới hơn hai tháng nay, đã có mười mấy đứa trẻ từ các gia đình ở huyện Kính Dương đã bị mất tích, hài cốt của chúng được tìm thấy ở bờ sông! Việc này… Tại sao lại không ghi chép trong hồ sơ mà ngươi nộp?”

“Đại… Đại nhân, vấn đề này vẫn chưa tra rõ, vì vậy…vì vậy…”

“Là chưa tra rõ, hay là không dám tra? Thế nào? Tên tuổi của con Giao Long Kính Hà kia còn vang dội hơn so Giám Thiên Ti sao? Chỉ là một con Giao Long đệ ngũ cảnh đã khiến các ngươi sợ ném chuột vỡ bình?”

“Cút xuống dưới, chuyện này sẽ có người ở tổng nha môn xử lý, ngươi cũng không cần làm Bộ Đầu nữa, thành thành thật thật làm một Yêu Bộ bình thường đi.”

Một lúc sau, Bộ Đầu huyện Kính Dương cúi đầu từ trong phòng đi ra.

Đầu hắn đầy mồ hôi, hơi bất đắc dĩ chắp tay với các vị đồng liêu trong phòng tiếp khách, rồi tuyệt vọng rời đi.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sao, hai tóc mai bạc trắng, chắp tay sau lưng bước ra.

Người này là người chịu trách nhiệm kết nối Bộ Đầu các nơi, sắp xếp hồ sơ Giám Thiên Ti lần này, văn thư Trịnh Lập Tân, Trịnh đại nhân.

Ánh mắt Trịnh Đại nhân đảo qua những Bộ Đầu còn sót lại trong sảnh. Mỗi khi ông nhìn đến một người, người đó sẽ nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chỉ khi ông nhìn đến Lâm Quý, Lâm Quý lại thản nhiên nhìn thẳng ông.

Trịnh đại nhân hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lâm Quý ở huyện Thanh Dương?”

“Đại nhân nhận ra ta sao?” Lâm Quý hơi kinh ngạc.

“Việc bổ nhiệm Bộ Đầu các nơi, sau khi quan Trấn Phủ đồng ý sẽ lưu lại một bản sao ở tổng bộ kinh thành. Ngươi hẳn là Bổ Đầu huyện Thanh Dương mới được bổ nhiệm ba năm trước.” Trịnh Lập Tân thuận miệng giải thích, sau đó nói tiếp: “Tiếp theo tới ngươi, cầm hồ sơ vào.”

“Tuân mệnh.”

Lâm Quý cầm hồ sơ, đi theo Trịnh Lập Tân vào nội sảnh.

Sau khi trình hồ sơ lên, Lâm Quý yên lặng chờ Trịnh Lập Tân xem qua.

Không đến một khắc, Trình Lập Tân cau mày đặt hồ sơ xuống, nhưng ông cũng không gào thét như lần trước.

“Vụ án trộm hài nhi ở huyện Thanh Dương nửa năm trước là ngươi phá?”

“Đại nhân đang nói đến án Cô Hoạch Điểu*?”

* Cô Hoạch Điểu: yêu quái trong thần thoại, truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc. Là một loại chim hoạt động vào ban đêm, sau khi cởi lông sẽ thành phụ nữ, không thể sinh con, thích bắt con của người khác về làm con nuôi.

“Không sai.”

“May mắn mà thôi. Mặc dù danh tiếng tên yêu quái Cô Hoạch Điểu kia không nhỏ nhưng bản lĩnh thật sự lại không có bao nhiêu. Nó đã bị năm vị Yêu Bộ huyện Thanh Dương chúng ta hợp lực bắt được.”

Trịnh Lập Tân gật đầu, hỏi: “Còn vụ lệ quỷ vào ba tháng trước?”

“Vận khí tốt, vừa vặn đụng phải.”

Trịnh Lập Tân liên tiếp hỏi về mấy vụ án Lâm Quý đã xử lý.

Mỗi lần Lâm Quý trả lời đều là do may mắn hoặc là đồng sự giúp đỡ, cũng chưa từng giành công.

Nhưng hắn cũng mơ hồ cảm giác được, hình như Trịnh Lệ Tân đã điều tra qua hắn.

Bằng không, hắn chỉ là Bộ Đầu một huyện nho nhỏ, cho dù có mấy phần bản sự cũng sẽ không đến mức để văn thư của tổng nha môn nhớ rõ.

Quả nhiên, sau khi tra hỏi đơn giản, Trịnh Lập Tân đặt hồ sơ của huyện Thanh Dương sang một bên.

“Hồ sơ không có vấn đề gì, Lương Châu cách Kinh Châu không xa nên tổng nha môn hiểu một chút tình hình của các ngươi. Hồ sơ này không khác lắm so với những tin tức mà chúng ta biết được.”

Lâm Quý gật đầu: “Nếu đã như vậy, hạ quan xin phép cáo lui.”

“Chậm đã.”

Lâm Quý dừng lại bước chân.

“Đại nhân còn có chuyện gì?”

“Lâm Quý… Trong vô số Bộ Đầu ở mấy trăm huyện thuộc chín tòa phủ thành của chín châu trong thiên hạ, ngươi cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, tài năng xuất chúng. Ngươi có hứng thú ở lại kinh thành không? Nếu ngươi nguyện ý ở lại thì trong vòng ba năm, ngươi có cơ hội rất lớn khi cạnh tranh vị trí Tổng Bộ ở kinh thành.”

Nghe vậy, Lâm Quý rõ ràng hơi kinh ngạc.

Người ta thường nói, làm quan kinh thành cao hơn ba cấp, vị trí Tổng Bộ kinh thành này cũng không phải người bình thường có thể ngồi vào.

Tổng Bộ kinh thành chỉ nghe theo mệnh lệnh của quan Trấn Phủ kinh thành, đồng thời còn có thể quản lý Bộ Đầu các huyện ở Kinh Châu,.

Có thể nói là nhân vật có thủ đoạn thông thiên ở Kinh Châu này.

Cho dù chỉ là cơ hội cạnh tranh nhưng cũng đủ khiến vô số Bộ Đầu ở Giám Thiên Ti đỏ mắt vì ghen tị.

Nhưng thật không may, Lâm Quý không có chí hướng này.

Hắn gia nhập Giám Thiên Ti chỉ để dấn thân vào con đường tu hành mà thôi.

Bây giờ, việc tu hành của hắn đang thuận buồm xuôi gió, được sự giúp đỡ của Nhân Quả Bộ, lại không thiếu cơ duyên, cuộc sống ở huyện Thanh Dương của hắn cũng đang rất tốt, tội gì lại đến lội vũng nước đục của cao tầng Giám Thiên Ti chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Quý uyển chuyển từ chối: “Hạ quan đa tạ đại nhân thưởng thức. Nhưng năng lực của hạ quan có hạn, làm Bộ Đầu ở huyện Thanh Dương đã là chuyện không dễ dàng, không dám đòi hỏi địa vị cao.”

Trịnh Lập Tân sao có thể không nghe ra ý tứ không vui trong lời nói của Lâm Quý.

Cái gì mà năng lực có hạn, chẳng qua là những lời nói khước từ mà thôi.

“Nếu đã như vậy thì ngươi lui xuống đi.” Trịnh Lập Tân cau mày khoát tay áo, đuổi Lâm quý đi.

Đợi sau khi Lâm Quý rời khỏi, Trịnh Lập Tân trầm mặc một lát rồi cầm một cuốn sổ nhỏ được đặt ở bên trái bàn lên.

Trên bìa cuốn sổ viết bốn chữ lớn ‘Danh sách khảo sát’.

Lật danh sách ra, trên đầu trang thứ hai có ghi hai chữ ‘Lâm Quý’.

“Chí hướng không ở nơi này à?”

Trịnh Lập Tân cầm bút lên, chuẩn bị gạch bỏ tên của Lâm Quý.

Nhưng vừa định đặt bút, ông lại chần chờ một lúc, cuối cùng ngòi bút vẫn không hạ xuống.

“Quên đi, danh sách này vẫn nên giao cho Ti chủ đại nhân định đoạt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK