Việc thêm dòng chữ này vào có nghĩa là Lâm Quý đã tiếp nhận nhân quả của năm người nhà Lưu Gia.
Hồ Yêu bỏ qua cho hắn để ngăn cản Giám Thiên Ty cấp bậc cao hơn đến điều tra sự việc, mà hắn thì tạm thời không có khả năng giải quyết cũng chỉ có thể để hồ yêu rời đi. Đó là sự lựa chọn tốt cho đôi bên.
Không phục thì thế nào. Hiện giờ thực lực không đủ, Lâm Quý chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ tự tay giết chết hai con hồ yêu không kiêng nể ai kia để kết thúc chuyện này.
“Yêu ma họa thế, quỷ quái hoành hành…”
Lâm Quý nghĩ đến hai câu nói này, nét mặt gượng cười.
Thế đạo ngày càng hỗn loạn hơn.
Sau khi xuyên vào thế giới này, lần đầu tiên hắn gặp một con quỷ hống hách lộng hành đến vậy.
Nếu không phải vì sức mạnh của Giám Thiên Ty dần dần bị suy giảm thì làm sao hồ yêu của Hồ tộc Thanh Khâu có thể chạy ngàn dặm từ Vân Châu đến Lương Châu chứ. Nói mà không biết ngượng, cái gì mà mấy người phàm chết thì cũng chết rồi sau đó lại thản nhiên rời đi.
Tuy nhiên thời loạn lạc này cũng không nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Quý hắn mà việc của hắn có thể làm bây giờ là tiếp tục sống tốt, có thể cứu được vài người dân thì sẽ cứu được vài trăm người, sau đó tận dụng tốt nghiệp báo rồi giết một số con quỷ nhỏ và một số con ma nhỏ, mau chóng để tu vi được tăng lên, đây cũng là lý do vì sao lúc đầu hắn lại từ chối đi Kinh Châu. Yêu quỷ ở vùng đất nhỏ này dù sao thì cũng dễ giết hơn yêu quỷ ở Kinh Châu.
Đang chuẩn bị cất Nhân Quả Bộ thì Lâm Quý đột nhiên nhớ tới một việc.
“Đúng rồi, trước kia ta giúp tiểu thư Lạc gia trao trả túi thơm, nhân quả việc này đã qua nhưng sao ta vẫn chưa thấy được hồng ân?”
Mỗi lần làm xong nhân quả, bất kể là việc nhỏ hay lớn, hôm sau Lâm Quý nhất định sẽ nhận được hồng ân của trời ban.
Việc này chưa bao giờ có chuyện ngoài ý muốn.
Giống như việc giết một con Quỷ Tướng và ngày hôm sau tình cờ lấy được Hầu Nhi Tửu có thể thúc đẩy tu luyện.
Vậy mà lần này túi thơm đã được trả lại rồi nhưng chưa có hồng ân.
“Lần này không đúng.” Lâm Quý nghĩ.
“Khi đó, sau nghi nghe được tin tức về Quỷ Vương ở thông thiên liền lao vào rừng rậm, không kịp nhớ chuyện này nhưng bây giờ xem ra thì tiểu thư nhà Lạc gia vẫn chưa đi đầu thai chuyển kiếp ư?”
Nghĩ một hồi, Lâm Quý cũng nghĩ không ra lý do vì sao.
Việc này liên quan đến tể tướng đương triều không phải chuyện một tiểu bổ đầu như hắn có thể can dự vào.
“Bỏ đi, dù sao thì ta cũng đã trả lại túi thơm, chuyện này cũng không còn liên quan gì đến ta, để cho các đại quan đau đầu.”
Cất Nhân Quả Bộ đi, Lâm Quý mới có thời gian kiểm tra tình hình mấy thầy bắt yêu.
Lăng Âm, Châu Tiễn và Quách Thông, ba người bọn họ đã cạn kiệt linh khí.
Hồ yêu của Hồ tộc Thanh Khâu quả thật lợi hại, năng lực thiên bẩm nhiều không kể, ba người này ngay từ đầu đã rơi vào ảo cảnh không thể tự mình kiềm chế, từ đầu đến cuối không đánh nhau được nhưng tinh lực vẫn bị tiêu hao đến 70-80%.
“Lâm Quý, con hồ yêu kia…” Lăng Âm là người tỉnh lại đầu tiên.
“Quay lại và xem lại tình hình của chính mình đi.” Lâm Quý quá lười biếng để giải thích điều gì, nghĩ đến việc này đều cảm thấy bực tức và khó chịu.
Sau khi phân phó Lăng Âm chăm sóc cho Châu Tiễn và Quách Thông, thì hắn đến bên Quách Nghị.
Quách Nghị lúc này đã dựa vào tường ngồi dậy.
Trong tay y đang cầm quả thận của mình, im lặng không nói.
Lâm Quý có chút muốn cười, nhưng vẫn đang nhịn xuống.
“Còn có thể sử dụng không?”
“Không được rồi.” Quách Nghị khẽ cười.
Lâm Quý vỗ vai Quách Nghị.
“Không sao, vẫn còn một quả, không thành vấn đề.”
Nghe những lời này, Quách Nghị nhất thời không biết trả lời như thế nào, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng cười.
Y xé áo từ trên người xuống rồi gói thật cẩn thận quả thận đó lại.
Thấy cách làm cẩn thận như vậy, Lâm Quý hỏi “Ngươi lập gia đình rồi sao?”
“Có một đứa con đang ở phái Thanh Thành tu luyện.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tuy rằng vẫn còn một quả, không phải là không dùng được nhưng không còn được tốt như trước.
Rất mau, các thầy bắt yêu đã tỉnh lại.
Từng người một, bọn họ có chút xấu hổ vì đã không giúp được gì lại còn làm vướng chân. Lâm Quý cũng không nói lời nào.
Vốn chỉ nghĩ rằng, con hồ yêu bình thường ở Đệ Tam cảnh nhưng không ngờ nó đến từ Hồ tộc Thanh Khâu.
Hồ tộc Thanh Khâu ở trong tộc Yêu cũng được coi là tộc rất mạnh.
Bởi vậy ba người Lăng Âm thực lực Đệ Nhất cảnh và Đệ Nhị cảnh cũng không nhìn ra đó là điều bình thường.
Chỉ vì hắn là tu sĩ Khai Linh cảnh, nếu không thể sử dụng Lôi Kiếm Quyết thì sợ rằng cũng không đủ năng lực thắng.
“Lỗ Thông ngươi cùng Tống Nhi đi truyền tin nói rằng hồ yêu đã khuất phục, vụ án diệt tộc nhà họ Lưu đã khép lại rồi để dân chúng không còn hoang mang nữa.”
“Lão Quách, vừa rồi ngươi cũng tận mắt thấy, ngươi sắp xếp lại hồ sơ đi sau khi phân loại xong hãy đưa cho Lý huyện lệnh, rồi gửi cho Lương Thành.”
“Ta phải đi tìm nơi trù phú phong thủy để chôn cất …. của ta.” Quách Nghị nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Quý cố kìm nén, nét mặt có vài phần đồng tình.
“Được, vậy không phiền ngươi nữa, hồ sơ này tự ta sẽ sắp xếp.”
“Sau khi xong việc, tối nay Như Ý lâu ta đây đãi khách.”
Sau khi phân phó xong Lâm Quý trở về huyện nha.
Dặn dò đơn giản huyện lệnh hai câu, sau đó lấy hồ sơ sắp xếp của toàn bộ sự việc ra.
Vốn dĩ là muốn sắp xếp người đến Lương Thành.
Kết quả là Lương Thành hiện tại không thể ra vào.
Lâm Quý cũng không biết làm cách nào chỉ có thể giữ lại hồ sơ và báo cáo nó sau khi việc của Quỷ Vương kết thúc.
…
Buổi tối ở Như Ý lâu.
Toàn bộ tầng hai của lầu bị bỏ trống ngoại trừ một chiếc bàn ở cửa sổ.
Lâm Quý cùng Tống Nhi ngồi ở trước bàn nói chuyện câu được câu không.
“Khoảng thời gian ta rời đi này thì trong thành có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có, chỉ có một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.” Tống Nhi vội vàng đáp.
“Vậy được.” Lâm Quý gật đầu.
Ở trong tửu lầu đợi một hồi mấy yêu bộ cũng tới và một số sai dịch cũng đến.
Chỉ có Châu Tiễn không tới.
Mọi người cũng không muốn đợi nữa, sau khi cung kính tiếp rượu cho Lâm Quý thì bắt đầu thưởng thức thức ăn ngon.
Đầu bếp của Như Ý lâu được nghe nói là từ trong kinh thành đến đây học được vài món thủ công trong cung điện.
Không nói đến việc trải qua này đúng hay sai thì hương vị các mon ăn ở Như Ý lâu đúng là tuyệt với.
Sau ba lần uống rượu Châu Tiễn vội vàng cùng một cô gái vào.
Y mỉm cười chắp tay chào mọi người, sau khi sắp xếp người đẹp bên cạnh ngồi xuống, y nói: “ Xin lỗi các vị, ta đến muộn rồi, ta sẽ tự phạt mình ba chén.”
Bữa tiệc luôn sôi nổi, mọi người đều là quan lại trong nha môn, bởi vì Lâm Quý không bao giờ ra vẻ ta đây cho nên mọi người cũng không buông thả ở nơi này.
Tiệc rượu được tiếp tục đến đêm khuya, mãi cho đến sau khi các nha dịch phải đi tuần tra ban đêm mọi người mới rời đi.
Lâm Quý cũng uống có vài phần say, nhà của hắn và nhà của Lỗ Thông cách nhau không xa vì vậy hai người cùng nhau đi dạo.
“Lão đại ngươi…. Tửu lượng của ngươi rất tốt nha.”
“Là ngươi mới đúng, vóc dáng lớn như vậy rồi mà chỉ biết ăn.” Lâm Quý gật gù đắc ý.
“Người chúng ta cùng nhau ăn, Châu Tiễn còn dẫn theo một cô nương, thật là nhàm chán.”
Lỗ Thông lè lưỡi lẩm bẩm “Tối ngày hôm nay, tên tiểu tử kia chỉ có mỗi lúc đầu đến tự phạt mình mấy chén, sau đó thì luôn chăm chú nhìn trên người cô nương kia. Một câu cũng không nói! Ta thấy hắn sớm muộn gì cũng chết trên bụng của một nữ nhân.”
Nghe những lời này, Lâm Quý cười hai tiếng.
“Tiểu tử kia dường như đổi tính rồi, hoa khôi ở Minh Hoa lâu hàng năm đều bị hắn ta tranh dành, năm nay lại đưa đến cô nương kia. Tuy rằng diện mạo không tệ nhưng cũng không đến mức hắn lưu luyến u mê như vậy.”
“Ai nói không phải chứ.”