Sau khi rời Giám Thiên Ty, Lâm Quý hỏi thăm và đã tìm được phủ đệ của Tể tướng đương triều Lạc Huyền Nhất.
Còn chưa đi đến bậc thang trước cửa phủ tể tướng, Lâm Quý đã bị vệ binh ngăn lại.
"Muốn đến đây làm gì?" Vệ binh nghiêm túc nhìn Lâm Quý, thái độ hơi khó chịu, tư thế sẵn sàng tấn công.
"Tại hạ là bộ đầu của Giám Thiên Ty, có việc cầu kiến Lạc tướng." Lâm Quý lấy ra túi thơm từ trong lòng, đưa tới cho vệ binh.
"Đưa vật ấy lên, Lạc tướng nhìn qua liền biết."
"Tốt, ngươi đợi ở đây." Vệ binh gật đầu, chạy vào phủ tể tướng.
Đợi một lát, bên phía cửa lớn vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một lão giả tóc trắng mặc hoa phục vội vã đi ra.
Lão liếc mắt thấy Lâm Quý đang đứng chờ ở cửa ra vào, bước nhanh đến gần: "Túi thơm là do ngươi mang về phải không?"
"Là ta."
"Đi vào rồi nói đi." Lạc Huyền Nhất chụp cổ tay Lâm Quý, dẫn hắn đi vào phủ tể tướng.
Đi đến phòng khách chính, vừa đi vào, thì Lâm Quý ngửi được mùi hương vô cùng nồng đậm.
Như là mùi phấn nước, hoặc có thể là mùi các loại hoa cỏ thơm, nhưng mà độ nồng cũng hơi gay mũi.
Nguồn gốc của mùi thơm này, chính là từ người đang cầm túi thơm của Lạc tiểu thư, người phụ nữ đó đang không ngừng rơi lệ.
Lạc Huyền Nhất thấy Lâm Quý nhíu mày, giải thích nói: "Sau khi phu nhân nhà ta nghe tin con gái bị chết, thì trở nên kì quái như vậy. Mời đại phu, thì đại phu nói là do phu nhân u buồn quá độ, đả thương tâm mạch."
"Chỉ là thương tâm thôi sao. . ." Lâm Quý bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi Lạc Huyền Nhất giải thích một câu thì mời Lâm Quý ngồi xuống. Đuổi bọn hạ nhân ra ngoài rồi mới mở miệng nói: "Các hạ là người của Giám Thiên Ty sao?"
"Tại hạ Lâm Quý, bộ đầu Thanh Dương huyện." Lâm Quý chắp tay nói: "Trên đường vào Kinh, tình cờ gặp quỷ hồn của tiểu thư quý phủ chưa tiêu tán, nguyện vọng của nàng là đưa túi thơm về, ta chỉ là thuận tay hỗ trợ mà thôi."
"Hồn phách nữ nhi của ta chưa tiêu tán? Vậy ta. . ."
"Ta đã giác tỉnh nàng, có lẽ bây giờ đã chuyển thế đầu thai." Lâm Quý khẽ lắc đầu, nói thẳng, "Lạc tướng, người chết không có thể sống lại."
"Đúng là vậy." Nghe nói lời ấy, Lạc Huyền Nhất dài thở dài một tiếng, hốc mắt cũng rõ lộ ra đỏ lên.
Lạc tiểu thư ở trong mắt Lạc Huyền Nhất, còn trân quý hơn hòn ngọc quý trên tay.
Có hoàng tử từng muốn cưới Lạc tiểu thư làm vợ, Lạc Huyền Nhất cũng không khách khí mà từ chối, chỉ vì không nỡ để con gái xuất giá.
Mà bây giờ, một lần đi thăm người thân, lại người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Âm Dương chia cách.
Việc thế này dù là bất kỳ một phụ mẫu này, đều là bi kịch khó có thể tiếp nhận.
"Nhi nữ này của ta. . .mệnh khổ quá." Lạc Huyền Nhất đau buồn than thở.
Nhưng giờ khắc này, Lâm Quý lại chú ý đến Lạc phu nhân.
Lâm Quý hơi híp mắt, ánh mắt không ngừng đảo qua mọi ngóc ngách trên người Lạc phu nhân.
Đương nhiên không phải hắn cảm thấy hứng thú với Lạc phu nhân, các cô nương trẻ đẹp trong Minh Hoa lâu ở Thanh Dương huyện còn chưa thể khiến hắn động tâm, huống chi đây chỉ là một người đẹp hết thời?
Lâm Quý thấy được phái sau cổ Lạc phu nhân có vết màu đỏ sậm.
Nếu như chỉ là trên thân thể có vài vết bớt màu đỏ thì cũng không có gì đáng giá chú ý, đó là bình thường.
Nhưng mà, Lâm Quý lại ngửi được trong mùi hương gay mũi từ trên người Lạc phu nhân, mơ hồ có chút mùi hư thối.
Tuy rằng bị che đậy vô cùng tốt, nhưng hắn là tu sĩ đệ tam cảnh Khai Linh cảnh, ngũ giác đều siêu việt người thường, mùi thơm này có thể lừa gạt người bình thường, nhưng không thể giấu giếm được hắn.
"Linh nhãn, mở!"
Lâm Quý bí mật mở ra linh nhãn, nhưng lại không phát hiện dị thường gì.
"Kì quái, vẫn còn là thân người. . . Sinh cơ cũng chưa tuyệt. . . Ba hồn bảy vía nguyên vẹn, đây là thứ quỷ quái gì?"
Lâm Quý không ngừng nhớ lại trong đầu, trong các huyện nha đều có quyển sách 《 Quỷ Quái Chí Dị 》, trong quyển sách đó ghi lại thông tin các loại tà túy quỷ vật mà 1000 năm qua Giám Thiên Ty từng gặp phải.
Lúc trước khi Lâm Quý vừa mới trở thành một bộ khoái, chuyện đầu tiên là xin công pháp để tu luyện, muốn nhanh chóng trở thành Yêu Bộ.
Chuyện thứ hai, chính là đọc qua một lượt Quỷ Quái Chí Dị.
Sau một lát, trong đầu Lâm Quý lóe lên linh quang.
"Biến Bà?"
Tên gọi này đại biểu cho tà túy, trên trán Lâm Quý lập tức rịn ra mồ hôi.
Đúng lúc này, Lạc Huyền Nhất nói chuyện mấy lần mà Lâm Quý đều chưa để ý tới, nên đẩy cánh tay của hắn.
"Lâm bộ đầu?"
"Lạc tướng, chuyện gì?" Lâm Quý phục hồi tinh thần lại, chỉ là trên mặt còn mang theo vẻ khó có thể tin.
"Vừa mới hỏi mấy lần, không biết là Lâm bộ đầu muốn thế nào?" Lạc Huyền Nhất nói, "Ngươi hoàn thành nguyện vọng của nữ nhi ta, coi như là Lạc Huyền Nhất ta thiếu nợ nhân tình của ngươi, ngươi muốn thù lao gì thì nói thẳng là được."
"Chuyện thù lao tạm thời không đề cập tới." Lâm Quý lắc đầu, duỗi ra ngón tay chỉ về phía Lạc phu nhân đang ôm túi thơm khóc, "Lạc tướng, ta có thể hỏi một vài sự tình về Lạc phu nhân được không?"
"Sự tình của phu nhân?" Lạc Huyền Nhất hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói, "Lâm bộ đầu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Lâm Quý gật đầu, hỏi: "Phu nhân biến thành như vậy, phải chăng trước đó có rời khỏi Lạc phủ? Ta nghĩ là rời khỏi từ 7 ngày trở lên."
Nói một câu, lập tức khiến Lạc Huyền Nhất mở to hai mắt mà nhìn.
"Làm sao ngươi biết?" Lạc Huyền Nhất cả kinh nói, "Chính là vào cái ngày mà tin tức nữ nhi của ta bị hại chết truyền về, phu nhân vừa mới từ nhà mẹ đẻ trở về, từ đầu đến cuối đại khái rời đi 10 ngày."
"Hả? Lại có liên quan tới Lạc tiểu thư?" Vẻ mặt Lâm Quý trì trệ.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm truy xét kỹ những điều này.
Vì vậy Lâm Quý lại hỏi: "Sau khi phu nhân trở về, có từng mở miệng nói chuyện hay không?"
"Chưa từng! Nàng vừa về đến chợt nghe tin nữ nhi chết, tiếp đó thì miệng không nói gì nữa." Lạc Huyền Nhất kinh ngạc nhìn Lâm Quý.
"Vậy có từng tắm gội thay quần áo hay không?"
"Chưa từng!" Lạc Huyền Nhất ngồi không yên, đứng lên nói, "Thậm chí còn không cho hạ nhân tới gần, nếu không phải ta vừa mới đưa túi thơm của nữ nhi, có lẽ phu nhân còn không ra ngoài gặp người."
"Tiếp đó sau khi đi ra, không nói một lời, chỉ là cầm túi thơm khóc, đúng không?" Trong lòng Lâm Quý đã nắm chắc chín thành.
"Đúng là như thế!" Lạc Huyền Nhất thấy Lâm Quý nói chuẩn xác như vậy, vội vàng truy vấn, "Lâm bộ đầu có biện pháp trị chứng bệnh này phải không?"
"Chứng bệnh? Đây cũng không phải là chứng bệnh."
Lâm Quý dài thở dài một tiếng, nhìn Lạc Huyền Nhất trước mắt.
vị Tể tướng đương triều này, trên vạn người, một nhân vật có địa vị cực lớn.
Nhưng lúc này trên người lão không có nửa phần khí tức của người bề trên, chỉ là lo lắng cho phu nhân của mình.
Đáng tiếc.
"Lạc tướng, phân phó quản gia lấy một con gia cầm còn sống tới, gà vịt ngỗng đều được."
Lạc Huyền Nhất không dám chậm trễ, vội vàng phân phó.
Rất nhanh, quản gia cầm một con gà còn sống vào phòng khách chính.
"Tướng gia, đã bắt gà tới."
Lạc Huyền Nhất nhìn Lâm Quý.
Lâm Quý nhận con gà từ trong tay quản gia, tiếp đó bứt một cộng lông gà chảy ra máu sau rồi ném thẳng đến Lạc phu nhân.
"Cuồng đồ, dám bất kính với phu nhân!" Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, "Người đâu, bắt cuồng đồ này. . ."
"Chậm đã!" Thanh âm của Lạc Huyền Nhất cũng vang lên, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy.
Lão run run rẩy rẩy chỉ về phía Lạc phu nhân, đã nói không ra lời.
Lâm Quý gật đầu, lẳng lặng nhìn Lạc phu nhân đang bẻ đầu của con gà, tiếp đó ăn tươi thịt, uống nóng máu của con gà.
"Báo quan đi, đến Tổng nha môn của Giám Thiên Ty." Lâm Quý than nhẹ một tiếng, phủ tể tướng đương triều ở Kinh thành lại xuất hiện sự tình bực này, hắn cũng không dám vô lễ.
"Dám luyện phu nhân của Tể tướng đương triều thành Biến Bà, quả nhiên là to gan lớn mật."
------
*Biến Bà: Là một loại ma quỷ trong truyền thuyết.
Theo văn hóa dân gian, Biến Bà chủ yếu là do những phụ nữ đã chết biến thành. Loại phụ nữ này khi còn sống có một số đặc điểm, chẳng hạn như đồng tử có thể phát ra sáng xanh, xương bàn tay không đầy đủ. sau khi chết 3 hoặc 5 ngày (hoặc 7 ngày), "Mở quan tài ra thì cơ thể vẫn như cũ, trái tim vẫn còn đập, chỉ câm không nói chuyện, bốc ra mùi hôi thối."
Biến Bà có thể gây nguy hiểm:
- Thứ nhất, ăn thịt trẻ em.
- Thứ hai, tấn công tình dục người lớn.