Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quý quan sát Lỗ Thông từ trên xuống dưới nửa ngày, nghi ngờ hỏi: “Ngươi còn có thể ngửi được?”

“Ha ha, lão đại, nếu ngài không tin thì cứ cho mời người nuôi gà trong huyện đến xem thử là được rồi?” Lỗ Thông rất tự tin nói.

“Tống Nhị, ngươi đi một chuyến.”

“Ta đi ngay.”

Lâm Quý nhìn Tống Nhị rời đi, nhưng thật ra trong lòng hắn, hơn phân nửa đã tin những lời nói của Lỗ Thông.

“Cho nên, nếu đây thật sự chỉ là máu gà thì đã chứng tỏ có người đang giả thần giả quỷ.”

Hai mắt Lâm Quý đánh giá xung quanh, hơi nghi hoặc.

“Không nhất định là người, cũng có thể là yêu.” Quách Nghị nghĩ ngợi, nói: “Vừa nãy nha dịch cũng đã nói, chữ này là đột nhiên xuất hiện. Y không có tu vi trong người, muốn che giấu y cũng không khó… Nhưng mục đích kẻ này lưu lại chữ viết lại là để chúng ta hiến tế thiếu nữ cho Lương Hà. Cho nên không thể nói là yêu vật đang hù dọa người được.”

“Có đạo lý.” Lâm Quý gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tống Nhị đã mang theo lão Trương nuôi gà chạy tới.

Còn cách vài mét, lão Trương đã nhìn thấy những chữ viết bằng máu trên cánh cửa.

Sau khi đến gần, lão hít một hơi, gật đầu nói: “Đúng là mùi máu gà.”

“Ngươi chắc chắn?”

“Đúng vậy, nhưng không phải gà nuôi trong nhà, hẳn là gà rừng trên núi.”

Lão Trương suy tư rồi nói: “Lâm bộ đầu, máu gà rừng này tanh hơn mấy phần so với gà nhà. Ta nuôi gà cả đời, mỗi ngày ít nhất cũng làm thịt hơn chục con, chút mùi này vẫn có thể phân biệt được.”

“Được rồi, đa tạ.” Lâm Quý nói một tiếng cảm ơn rồi tiễn Lão Trương đi.

Sau đó, trên mặt hắn không nhịn được lộ ra vài phần ý cười, nhìn về phía đám người bên cạnh.

“Trong huyện chúng ta thật đúng là nhân tài gì cũng có. Ta tự cảm thấy bản thân cũng là một người tham ăn, nhưng lại không ngửi được sự khác biệt của các loại máu này.”

Lâm Quý đã tiếp cận Đệ Tứ cảnh, thần thức đã mở, ngũ giác tăng cường, theo lý mà nói, khứu giác của hắn so với người thường nhạy cảm hơn rất nhiều.

Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không ngửi ra lai lịch của vết máu này, càng đừng nói đến loại chuyện nghe có vẻ thái quá như phân biệt gà rừng và gà nhà này.

“Người ta là người có chuyên môn.” Quách Nghị thuận miệng đáp lời.

Nếu chỉ là máu gà rừng, vậy việc này hơn phân nửa là do kẻ tự xưng là Hà Thần làm ra hù để dọa người.

“Yêu quái này hù dọa chúng ta như vậy, hẳn là bản lĩnh không ra gì. Chúng ta không cần để ý tới hắn.”

Lâm Quý khoát tay, chuẩn bị để cho mọi người nên làm gì thì làm cái đó.

Nhưng hắn bất ngờ phát hiện, lúc này Chung Tiểu Yến lại không có ở đây.

Nếu Chung Tiểu Yến đã gia nhập yêu bộ, trong huyện xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ có người đi thông báo cho nàng.

“Chung Tiểu Yến đâu? Sao lại không thấy nàng?” Lâm Quý nhìn về phía Tống Nhị.

“Ta đã đi gõ cửa nhưng nàng không có ở nhà.” Tống Nhị xòe hai tay.

Lâm Quý nhíu mày, nhớ tới cuộc nói chuyện với Chung Tiểu Yến lúc trưa.

“Cô nương ngốc này sẽ không tự mình chạy đến bờ sông Lương Hà giết yêu chứ?” Lâm Quý hơi sửng sốt.

Yêu quái có thể hô mưa gọi gió, hơn phân nửa cũng là có chút huyết mạch long chủng (loài rồng). Nếu cảnh giới không cao chỉ dám hù dọa người thì cũng thôi đi, nhưng mặc dù như vậy, chạy đến sân nhà người ta động thủ, đây không phải là muốn tự tìm chết sao?

“Hẳn là sẽ không, nhìn Tiểu Yến cô nương có vẻ không giống người không khôn ngoan như vậy.” Quách Nghị nói.

“Nàng có chỗ nào không giống?” Lâm Quý hỏi ngược lại một câu, lập tức khiến Quách Nghị nghẹn nói không nên lời.

Sau khi lo lắng một lát, cuối cùng Lâm Quý vẫn lắc đầu nói: “Thôi kệ, cô ấy không đi là tốt nhất, còn nếu đi… ăn quả đắng xong hẳn cũng sẽ trở về.”

“Được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đi. Tống Nhị, ngươi sắp xếp người lau sạch đại môn.”

“Được.” Tống Nhị vội vàng đồng ý.

Sau khi bàn giao công việc, đám người tự động giải tán.

Ban đêm.

Qua giờ Tý.

Lâm Quý hơi tâm thần không yên, thoát khỏi trạng thái tu luyện.

Hắn đẩy cửa phòng ra nhìn về phía sân bên cạnh.

Từ khi Lâm Quý trở về từ nha môn cho đến bây giờ, cách vách không có nửa điểm động tĩnh.

“Lương Hà vừa đi vừa về không đến một trăm dặm, đã mấy canh giờ trôi qua, lấy tốc độ của tu sĩ, dù công phu như thế nào thì cũng đã nên trở về...”

“Không phải thật sự xảy ra chuyện gì chứ.” Lâm Quý càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Hắn trở về phòng thay quần áo, cầm trường kiếm, miệng càu nhàu các loại phiền phức bực bội, cuối cùng vẫn đội mưa to đi ra khỏi nhà.

Lâm Quý là bộ đầu của huyện Thanh Dương, yêu bộ dưới trướng xảy ra chuyện, hắn cũng không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn.

“Cô nương này đầu óc có bệnh ư, sao người nhà nàng ta dám thả nàng ra như vậy chứ?”

Bên bờ sông Lương Hà.

Chung Tiểu Yến cầm trong tay một kiện trận bàn. Trận bàn này đã được nàng dùng linh khí thôi động, mở ra một trận pháp phòng ngự có thể chứa ba bốn người.

Linh Nhi trốn sau lưng Chung Tiểu Yến, sắc mặt lo lắng.

Đối diện với họ, trên sông Lương Hà, một con tử lân mãng xà khổng lồ đang theo nước sông lung lay trái phải.

Nhưng chỉ có điều đầu của con mãng xà này cũng không phải là đầu rắn, nó có hình thù kỳ dị, trên đỉnh đầu còn có hai lỗ tai to cụp xuống.

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Giọng Linh Nhi mang theo vài phần nức nở, nói: “Sao lại là rồng, trong Lương Hà này lấy đâu ra rồng chứ?”

“Trư Long…” Sắc mặt Chung Tiểu Yến vô cùng khó coi, ra sức chống đỡ trận bàn, nhưng cũng bởi vậy mà nàng không thể thoát thân được, chỉ có thể giằng co.

Nước sông Lương Hà nổi lên từng đợt sóng lớn, đánh vào trận pháp Chung Tiểu Yến chống đỡ.

Nhìn như Chung Tiểu Yến còn có thể bình yên vô sự, nhưng trên thực tế, mỗi một lần ngăn cản thủ đoạn của đối phương, linh khí trong cơ thể Chung Tiểu Yến đều sẽ bị tiêu hao vài phần, uy lực của trận bàn cũng sẽ yếu bớt một chút.

“Đến cũng rất nhanh, không phải nói ba thiếu nữ sao? Tại sao chỉ có hai người đến?” Trư Long nhe răng cười, thân thể vặn vẹo, lại một đợt sóng biển đánh về phía Chung Tiểu Yến và Linh Nhi.

“Nhưng ngược lại, tướng mạo hai người các ngươi rất tốt, đẹp hơn rất nhiều so với loại dưa cong táo nứt mà huyện Lương Hà đưa đến! Mặc dù ta không kén ăn, nhưng nhìn đẹp mắt vẫn tốt hơn nhiều so với mấy người xấu xí kia.”

“Chơi càng hăng hái, ăn cũng sẽ mềm hơn vài phần.”

Trư Long càn rỡ cười, toàn bộ yêu thân đột nhiên chìm vào trong dòng sông.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Chung Tiểu Yến đột nhiên co rút lại.

“Lại tới rồi!”

Lời vừa dứt, nước sông trước mặt hai người bỗng biến thành màu tím.

Một đạo sóng biển phóng lên trời, hòa với nước mưa rơi xuống.

Tất cả những nơi hạt mưa rơi xuống đều sẽ nổi lên mùi chua, sau đó xuất hiện tình trạng ăn mòn.

Đây là độc của Trư Long, người bình thường dính vào chắc chắn phải chết. Cho dù là tu sĩ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

Rào rào…

Trận pháp tỏa ra ánh sáng yếu ớt, ngăn cản làn mưa kịch độc rơi ở trên trận pháp.

Nhưng Chung Tiểu Yến lại có thể cảm giác được rõ ràng, tốc độ tiêu hao linh khí trong cơ thể mình lại nhanh hơn vài phần.

“Linh Nhi, ta sắp không xong rồi.”

Chung Tiểu Yến lo lắng nói: “Đợi lát nữa trận pháp vừa bị phá, ngươi lập tức chạy trốn, cứ mặc kệ ta.”

“Tiểu thư, chuyện này làm sao có thể được!”

“Là ta tùy hứng, nhất định muốn đưa ngươi đến đây. Bây giờ rơi vào kết cục này, ta đáng chết, nhưng ngươi không đáng chết.”

Chung Tiểu Yến tuyệt vọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta sắp kiên trì không nổi, ngươi chuẩn bị chạy!”

“Tiểu thư!”

Trong lúc nói chuyện, trận bàn trong tay Chung Tiểu Yến lóe ra vài cái, ánh sáng tiêu tán.

Trong nháy mắt, trận pháp biến mất, linh khí trong cơ thể Chung Tiểu Yến trống rỗng, cả người vô lực ngã trên mặt đất.

Linh Nhi khóc kéo Chung Tiểu Yến lên.

“Chạy mau!” Chung Tiểu Yến dùng hết chút sức lực cuối cùng, đẩy Linh Nhi ra.

Cùng lúc đó, Trư Long đã rời khỏi mặt sông, vặn vẹo thân thể nhanh chóng đến gần hai người Chung Tiểu Yến.

“Các ngươi ai cũng chạy không thoát!”

Vẻ tuyệt vọng trong mắt Chung Tiểu Yến lại nồng đậm vài phần, khoảnh khắc trì hoãn lúc nãy, không chỉ có nàng, ngay cả Linh Nhi cũng đã không có cơ hội thoát thân.

Nhìn thấy Trư Long càng ngày càng gần, thậm chí nàng đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người tên quái vật trước mắt.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên sấm sét nổ vang.

Một đạo kiếm quang lướt qua Chung Tiểu Yến.

“Lôi đến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK