Tống Đại bị Lâm Quý lôi ra khỏi phòng.
Người Tống gia đã sớm bị đánh thức, nhưng cả nhà ai cũng không dám nhìn ra khỏi phòng, tất cả đều run lẩy bẩy trốn ở một góc, cầu nguyện Lâm Quý có thể ngăn cản hung thủ hại bọn họ.
Lúc này, khi nhìn thấy trong sân khắp nơi bừa bộn, vách tường nghiêng ngả đổ sập, trong lòng Tống Đại càng thêm kinh hoảng.
“Lâm bộ đầu, kẻ xấu kia…”
“Đã chạy trốn, nhưng cũng sẽ không quay trở lại.” Lâm Quý nói với vẻ mặt âm trầm.
Nghe nói như thế, Tống Đại thở dài nhẹ nhõm.
“Lâm bộ đầu đại ân đại đức, tiểu nhân suốt đời không quên.” Lúc này, Tống Đại lập tức quỳ xuống dập đầu, y thật sự bị dọa sợ.
Nhưng Lâm Quý lại bắt được cổ áo của y, để y không thể quỳ xuống.
“Người hãm hại ngươi tên là Phùng Vũ, gã chỉ mặt gọi tên muốn giết cả nhà ngươi, từng người từng người một, từ từ tra tấn.” Lâm Quý chậm rãi nói: “Nghĩ rõ ràng rồi nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lâm bộ đầu, ta thật sự không biết kẻ họ Phùng kia là ai…"
“Là một tên ăn mày, chuyện xảy ra ba năm trước!”
“Ba năm trước… tên ăn mày…” Tống Đại lẩm bẩm trong miệng một lát, bất ngờ mở to hai mắt.
Y nhìn thoáng qua Lâm Quý, nhưng lại không nói gì.
“Nếu đã nhớ lại thì nói đi, đừng ép ta động thủ.”
“Vâng… Tiểu nhân nói.”
Tống Đại bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng nói: “Ngài nói đến tên ăn mày, ta bất ngờ nhớ đến mùa đông ba năm trước, hôm đó ta đánh bài thua tiền cho nên khá tức giận, uống nhiều rượu.”
“Ngươi mở sạp đánh bạc, vậy mà còn sợ thua tiền?” Lâm Quý nhíu mày.
Tống Đại cười ngượng ngùng nói: “Đánh bạc là kinh doanh, đánh bài tiêu khiển, không giống nhau.”
“Nói tiếp.”
“Đêm đó trời rất lạnh, trong lòng ta lại tức giận nên nhìn thấy tên ăn mày ở bên đường, ta đã đạp một cước vào cái chén của gã.” Tống Đại hơi xấu hổ.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt của Lâm Quý trở nên lạnh dần.
“Lâm bộ đầu, ngài cũng biết, ta cũng coi là một nhân vật trong huyện, ai gặp cũng phải khách khí. Đương nhiên, người như ngài thì không tính.” Tống Đại thấp giọng nói: “Ngược lại lúc ấy ta nhìn thấy tên ăn mày thối kia còn dám trừng mắt với ta, ta vừa đứng dậy đã cho thuộc hạ đánh gã một trận. Lẽ nào là cái tên ăn mày thối kia…”
“Không sai, là cái tên mày thối đó suýt chút nữa đã giết chết cả nhà ngươi, ngay cả ta cũng suýt chút phải chôn cùng!” Lâm Quý đạp một cước khiến Tống Đại ngã lăn trên mặt đất.
Nhìn thấy con hàng này ngã xuống đất, đau đớn giãy dụa, Lâm Quý lại vẫy tay về phía buồng trong.
Tống Nhị nhanh chóng chạy ra, ngay khi Lâm Quý vào nhà lôi người, y đã âm thầm quan sát.
“Ngươi có nghe ca ngươi nói không?”
“Lâm bộ đầu, chuyện này là ca ca của ta không đúng, mong đại nhân ngài rộng lượng.” Tống Nhị vội vàng nói xin lỗi.
Mặt Lâm Quý không chút biểu tình, chỉ vào Tống Đại.
“Đánh đi.”
“A?” Tống Nhị không hiểu.
“Đánh gãy hai chân, để tên chó chết này nằm trên giường hai tháng.” Lâm Quý lạnh lùng nói: “Hoặc là ta lột quan da trên người ngươi, xử lý hết những việc làm ăn không thể lộ ra ánh sáng của gia đình ngươi. Đó là hai lựa chọn, ngươi tự mình quyết định.”
Tống Nhị không dám nhiều lời, cúi đầu nhìn đại ca của mình.
Tống Đại cắn răng nói: “Nếu không phải ta ở không đi gây sự, cũng không đến mức chọc phải phiền toái lớn như vậy. Lâm bộ đầu là ân nhân cứu mạng của cả nhà ta, Lão Nhị, ngươi nghe lời của Lâm bộ đầu, động thủ đi.”
Lâm Quý lười nhìn hai người diễn trò, quay người chuẩn bị trở về lại sân nhỏ của mình.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn chợt nhận ra hai bức tường đều đã sập, hắn còn định đi vòng cái rắm.
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Tống Đại vang lên.
Lâm Quý nhìn lướt qua.
“Ác giả ác báo, nếu như không phải ngày bình thường coi như ngươi thu liễm, thì không đợi Phùng Vũ kia tìm đến, ta đã thu thập ngươi trước rồi.”
“Ngài… ngài nói đúng lắm.” Tống Đại cố nén đau đớn đáp, nói xong y cũng đau đến ngất đi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Quý vừa định đi ra ngoài mua đồ ăn sáng nhưng lại bị một tên bộ khoái ngăn cản, nói rằng huyện lệnh cho mời.
Nghĩ có chuyện quan trọng, Lâm Quý vội vàng đi đến nha môn, vượt qua phòng của mình đi đến thư phòng phía sau.
Lý huyện lệnh đang ngồi ở trước bàn, liếc nhìn một bản hồ sơ.
Lâm Quý đến, Lý huyện lệnh chỉ gật đầu chào, sau đó vẫn hết sức chuyên chú nhìn văn quyển trong tay.
Thấy cảnh này, Lâm Quý cười khẽ hai tiếng.
“Lý huyện lệnh, nếu không có việc gì thì hạ quan đi đây, ta còn chưa ăn sáng.” Vừa nói xong, Lâm Quý không dây dưa dài dòng chút nào, trực tiếp đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
“Chậm đã!” Giọng Lý huyện lệnh vang lên, mang theo vài phần tức giận: “Thế nào, huyện lệnh ta để ngươi chờ một lát cũng không được sao?”
Lâm Quý dừng chân, quay đầu đối mặt với Lý huyện lệnh.
“Lâm mỗ không phải hạng người ngang ngược càn rỡ, nếu huyện lệnh đại nhân có chính sự, đừng nói là chờ một lát, ta đợi vài ngày cũng không quan trọng! Nhưng huyện lệnh đại nhân, ngươi đây là đang bày quan uy…” Lâm Quý khẽ lắc đầu: “Thật có lỗi, ta không để mình bị đầy vòng vòng.”
“Ngươi… Ngươi…!” Lý huyện lệnh tức giận đến mức chỉ vào Lâm Quý, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Có việc gì cứ nói thẳng đi.” Lâm Quý trở lại thư phòng.
Những lời vừa rồi của hắn và Lý huyện lệnh bị không ít người nghe được, nhưng loại chuyện này không cần thiết phải làm ầm ĩ.
Mặc dù trên danh nghĩa, hắn thuộc quyền quản lý của huyện lệnh, nhưng bổ nhiệm hắn lại là Giám Thiên Ty của Lương Châu. Vì vậy, cho dù hắn làm mất lòng huyện lệnh, nhưng huyện lệnh cũng đừng nghĩ sẽ có biện pháp gì bắt được hắn. Hệ thống quan văn còn không nắm tới trên đầu của Giám Thiên Ty.
Ngực Lý huyện lệnh phập phồng kịch liệt nửa ngày mới ổn định trở lại.
Y ném tập hồ sơ trên tay, dùng ngón tay chỉ vào, hỏi: “Vụ án của Tống gia sao lại kết án? Thế nào mà một tiếng gió ta cũng không nghe thấy?”
“Tà ma gây án, ngươi biết thì có thể làm được gì?” Lâm Quý hỏi ngược lại: “Lẽ nào ta phải chuyên môn để người đến nha môn thông báo với ngươi một tiếng, nói ta muốn bắt người, chờ ngươi đáp ứng ta lại động thủ?”
“Ta…”
“Vụ án kết thúc, ngươi xem qua hồ sơ là đủ rồi. Sao, ngươi muốn chút công lao ở loại chuyện này? Ta có thể thêm tên ngươi vào hồ sơ, nhưng ngươi dám nhận công lao này sao?” Lâm Quý tức giận: “Hay là nói, ngươi không để Lại Bộ khảo công của Đại Tần vào mắt?”
Lý huyện lệnh hơi biến sắc.
Lâm Quý hiểu rõ tính cách thích việc lớn hám công to của Lý huyện lệnh, chí hướng nhân gia ở phía trên của miếu đường, đương nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp để có được công trạng.
Nếu không vì vị này còn có tính thanh liêm, Lâm Quý cũng lười nói nhảm với y.
“Lâm bộ đầu, ta thân là huyện lệnh, việc lớn việc nhỏ trong huyện đều nên do ta quyết định.” Lý huyện lệnh nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu.
“Haha, ngươi nói đúng.” Lâm Quý không nhịn được cười lên.
Không đợi Lý huyện lệnh lại nổi giận, hắn lại chỉ vào hồ sơ trên bàn hỏi: “Xem hết chưa? Nếu đã xem hết ta sẽ để người gửi lên Giám Thiên Ty của Lương Thành.”
“À đúng rồi, bây giờ không thể vào Lương Thành được.” Lâm Quý vỗ ót một cái, cười nói: “Vậy ngài cứ từ từ xem đi.”
Sau khi nói xong, Lâm Quý chắp tay qua loa rồi lui ra khỏi thư phòng.
Vừa mới rời khỏi được hai bước, phía sau truyền đến âm thanh đồ vật bị rơi bể, còn có lời nói “Lẽ nào lại như vậy!” ẩn ẩn vang lên.
Lâm Quý lắc đầu, bước nhanh rời đi.