Lâm Quý ngủ một giấc ở lệnh đường của nha môn, đợi đến khi tỉnh lại thì trời đã xế chiều.
Hắn bị đánh thức bởi sự xao động linh khí trong cơ thể.
“Đây là món quà sau khi chém giết Quỷ Tướng, phá tan quỷ vực tối hôm qua sao?” Lâm Quý cảm giác được sự bành trướng trong đan điền, trong lòng hiểu rõ, hắn không thể trì hoãn thêm nữa.
Lúc trước hắn không có loại cảm giác như vậy, phần lớn là vì hắn vận dụng linh khí áp chế thương thế. Lúc này thương thế đã khôi phục một chút, lại không thể không gấp rút tu luyện, ổn định đan điền.
Rời khỏi nha môn trở về nhà, Lâm Quý lao nhanh vào phòng của mình.
Sau vài nhịp thở, hắn đã rơi vào trạng thái tu luyện.
Lần tu luyện này kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc đầu, Lâm Quý chỉ chải chuốt kinh mạch của bản thân, thích ứng với việc linh khí càng thêm bàng bạc hơn trước, nhưng cuối cùng, hắn lại mơ hồ có chút cảm ngộ khác.
Rõ ràng đang nhắm hai mắt, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh. Mất đi thị giác khiến thính giác và xúc giác của hắn càng thêm nhạy cảm.
Không chỉ là như vậy.
Ban đầu, hắn chỉ loáng thoáng cảm giác ngũ giác của hắn được tăng cường.
Nhưng tu luyện đến nửa sau, Lâm Quý lại cảm giác có đồ vật gì đó vỡ nát trong đầu hắn.
Vốn dĩ vật kia vẫn luôn tồn tại, nhưng cũng chỉ là tồn tại mà thôi.
Nhưng giờ phút này, khi Lâm Quý cố gắng chạm vào nó, hắn lại phát hiện, hình như hắn thể nhận thức mọi thứ trong phạm vi chục mét xung quanh.
Phạm vi này tuy nhỏ, nhưng cảm giác lại rất mới lạ.
“Thần thức sao?” Lâm Quý mở to mắt, thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài trời đã hửng sáng.
“Đây chính là món quà cho việc ta đã chém giết Quỷ Tướng sao? Một lần đốn ngộ khó giải thích, vậy mà để ta mở ra thần thức… Đây là bước quan trọng nhất trước khi tiến vào Đệ Tứ cảnh.”
Trong lòng Lâm Quý suy nghĩ, nếu như nói linh nhãn của Đệ Tam cảnh Khai Linh cảnh là vũ khí sắc bén để đối phó với tà ma.
Thì Đệ Tứ cảnh Thông Tuệ cảnh mở ra thần thức là một thủ đoạn cao hơn linh nhãn rất nhiều.
“Bây giờ, thần thức của ta đã được mở ra, ngũ giác cũng được tăng cường, chỉ là sau lần tu luyện này, linh khí trong đan điền vẫn chưa hoàn toàn tràn đầy.”
“Nhưng thần thức đã mở, tương đương với ta đã bước một chân vào Đệ Tứ cảnh. Chỉ cần từng bước tu luyện vài ngày là có thể thuận lợi tiến vào Đệ Tứ cảnh.”
Nghĩ đến đây, Lâm Quý muốn hưng phấn, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không hưng phấn nổi.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể qua loa kéo lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười kỳ quái đầy miễn cưỡng.
Đột phá là điều hắn đã sớm dự liệu, là chuyện đương nhiên mà thôi.
Bình cảnh từ Đệ Tam cảnh đến Đệ Tứ cảnh? Đó là cái gì?
…
Giữa trưa, sau khi ăn cơm ở Như Ý lâu, Lâm Quý ngáp ngắn ngáp dài đi đến huyện nha.
Chuyện tối hôm qua cần phải được chỉnh lý thành hồ sơ lưu trữ, đợi sau khi đường xá đến Lương Thành được thông suốt, sẽ gửi một bản đến Lương Thành.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Quỷ Tướng tối hôm qua, mặc dù gã đã chết, nhưng trên thân gã vẫn còn không ít điểm đáng ngờ.
“Sau khi quỷ vật tu luyện đến Quỷ Vương, rõ ràng biết cách khống chế một chút tàn hồn của Quỷ Soái Quỷ Tướng để khống chế thủ hạ. Nếu thủ hạ có ý đồ làm phản, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể xử tử đám quỷ kia.”
Đây là nội dung được ghi lại trong ‘Quỷ Quái Chí Dị’.
Vì thường xuyên liên hệ với quỷ vật, nên Lâm Quý cũng biết không ít kiến thức về quỷ vật.
Nhưng Quỷ Tướng tối hôm qua dường như là một ngoại lệ.
“Không có lý do sẽ là ngoại lệ. Quỷ Tướng vốn đã không yếu, cho dù mạnh như Quỷ Vương cũng không thể xem Quỷ Tướng như pháo hôi sai đâu đánh đó… Một Quỷ Tướng mất khống chế, thân là Quỷ Vương, tại sao lại xem như không thấy?”
“Chẳng lẽ là Quỷ Tướng kia đã nghĩ biện pháp đoạt lại tàn hồn của bản thân, để cho Quỷ Vương không thể làm gì gã?”
“Nhưng như vậy cũng không có khả năng, Quỷ Vương có cảnh giới nào, làm sao có thể bị Quỷ Tướng nho nhỏ lợi dụng? Hay là có người hỗ trợ? Nếu không, Quỷ Tướng kia làm sao dám chạy?”
Chính vì không ngờ đến sự tồn tại của Quỷ Tướng nên tối qua, Lâm Quý mới dám nghênh ngang xông vào bên trong quỷ vực.
Mặc dù cuối cùng vẫn giết được Quỷ Tướng, nhưng mạo hiểm trong đó lại khiến Lâm Quý không thể không suy nghĩ nhiều hơn mấy phần.
Dù sao… đã có một Quỷ Tướng phản bội chạy trốn, ai biết được sẽ có lần sau hay không.
Nếu có thì sao? Nếu lần sau là Quỷ Soái phản bội chạy trốn thì sao?
“Việc này… để Quách Nghị truyền tin cho Lương Thành, không thể trì hoãn được.”
Trong lòng có chủ ý, vừa lúc hắn đã đến cửa của huyện nha.
Lâm Quý mang theo tâm sự nặng nề bước nhanh vào trong, không ngờ có người đi ngược lại, hai người vừa lúc va vào nhau.
“Ai vậy? Đi đường không có mắt à?” Lâm Quý cau mày.
“Ta là bà nội của ngươi đây!” Chung Tiểu Yến trợn mắt với Lâm Quý.
“Ngươi ở nha môn làm gì?” Lâm Quý hơi kinh ngạc, nhưng sau đó hắn nhận ra y phục mà Chung Tiểu Yến đang mặc là trang phục bộ khoái mà xưa nay Lâm Quý chưa từng mặc.
“Tại sao ngươi lại mặc trang phục của nha môn? Ngươi trộm à? Tranh thủ thời gian trả lại đi.” Lâm Quý hơi bất mãn nói.
Sao hắn có thể không biết, chỉ sợ cô nương này đã trở thành bộ khoái.
Nhưng Lâm Quý không cảm thấy chút vui sướng nào khi thủ hạ của mình được bổ sung mà chỉ thấy đau đầu.
Thủ hạ không nghe lời thì đến làm gì?
Chung Tiểu Yến mặt mày hớn hở: “Ngươi mới là người trộm y phục! Bây giờ bản cô nương đã là chuẩn yêu bộ, đợi đến khi văn thư từ Lương Thành đến, bản cô nương sẽ là một yêu bộ chính thức!”
Lâm Quý nhếch miệng.
“Ăn no rửng mỡ, còn bày đặt mặc nam trang.”
Không tiếp tục để ý đến Chung Tiểu Yến, Lâm Quý bước nhanh vào đại sảnh, tìm Quách Nghị.
Nhìn thấy bước chân vội vàng của Lâm Quý, trong mắt Chung Tiểu Yến nổi lên mấy phần tò mò, nhanh chóng đi theo.
Trong đại sảnh.
Lâm Quý không đếm xỉa đến sự tồn tại của Chung Tiểu Yến, nói cho Quách Nghị những điểm đáng ngờ trên người Quỷ Tướng tối hôm qua.
“Ngươi lập tức dùng Truyền Tin phù báo tin ngay cho Lương Thành, gấp gấp.” Lâm Quý nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Quỷ Tướng thoát khỏi sự khống chế của Quỷ Vương không phải chuyện nhỏ, có thể càng nhiều Quỷ Tướng, thậm chí Quỷ Soái đang tàn phá bừa bãi ở Lương Châu! Nếu chuyện này thật sự xảy ra, dựa vào hai người chúng ta, tuyệt đối không bảo vệ được huyện Thanh Dương này.”
“Ta đã biết, ta sẽ lập tức xử lý ngay.” Quách Nghị không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra Truyền Tin phù, bắt đầu làm việc.
Nhìn Quách Nghị ở bên cạnh xử lý công việc, tâm tình Lâm Quý lại không hề thư giãn chút nào.
Có thể tạm thời chuyện lệ quỷ sẽ kết thúc, nhưng không ai biết cuối cùng Lương Thành sẽ xảy ra chuyện gì.
Là Giám Thiên Ti ở kinh thành phái cao thủ đến chém giết Quỷ Vương, bình định loạn cục. Hay là Quỷ Vương Lương Thành mất kiên nhẫn, thả cho thủ hạ công thành?
Hay bầy quỷ của Quỷ Vương trong thành sẽ tàn phá bừa bãi khắp Lương Châu?
Lâm Quý nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao chuyện của Quỷ Vương lại bị trì hoãn lâu như vậy. Trước đây, Giám Thiên Ti tuyệt đối sẽ không làm việc chậm trễ như thế.
Mặc dù bây giờ, Giám Thiên Ti ở khắp Đại Tần đúng thật có hơi giật gấu vá vai, nhưng Lương Thành là phủ thành của một châu, lại để quỷ vật vây quanh, mặt mũi Giám Thiên Ti đã sớm mất hết.
“Rốt cuộc, những người phía trên đang làm gì vậy?” Lâm Quý nhìn bầu trời ngoài cửa lớn, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hắn cách Đệ Tứ cảnh đã càng ngày càng gần.
Hành Si Đại Sư có việc muốn nhờ hắn, cuối cùng là chuyện gì?
Còn có Định Hồn Hàng Ma Xử, nó có lai lịch gì?
Những chuyện linh tinh này thật sự khiến Lâm Quý đau đầu không thôi.
Mãi cho đến khi Lỗ Thông vào đại sảnh, đưa cho Lâm Quý một chiếc bánh thịt nóng hổi, loại tâm trạng hỗn loạn này mới nguôi ngoai bớt.
Lâm Quý cắn một miếng bánh thịt, mặc dù hương vị bình thường nhưng lại khơi dậy cơn thèm ăn của hắn.
“Tối hôm qua các vị đều đã vất vả rồi. Hai ngày nữa hãy đến nhà ta, chúng ta tụ họp một bữa.”