Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên bờ sông Lương Hà, cách huyện Thanh Dương hàng chục dặm.

Hai người mặc trường bào một đen và một trắng, không nhìn thấy rõ hình dáng khuôn mặt. Họ cùng nhau đi dọc theo bờ sông.

Đột nhiên, biểu hiện của người khoác hắc bào có chút thay đổi.

“Quỷ tướng mà ta vừa mới thu nhận đã bị chém đầu rồi.”

“Sao có thể?” Người khoác bạch bào có chút kinh ngạc “Huyện Thanh Dương nhỏ, ngay cả người trừ yêu Đệ Tứ cảnh cũng không có thì làm sao có thể chém được con quỷ yêu kia? Bản thân của con tiểu quỷ kia còn có Đệ Tứ cảnh và nó cũng tụ họp được không ít quỷ yêu đến giúp cho nó...”

“Không biết, nhưng ta bị mất liên lạc với quỷ tướng kia rồi.”

“Thật thú vị…muốn đi xem nó không?”

“Không cần thiết, hiện tại lúc này ta cũng muốn lộ mặt … nhưng ta chỉ là một quỷ tướng vô danh, chết thì cũng chết rồi.” Người khoác hắc bào khẽ lắc đầu.

Người khoác bạch bào suy nghĩ một lát, khẽ cười nói: “Ngươi nói rất đúng, bây giờ hiện thân tùy tiện, nếu bị vướng vào việc gì tồi tệ sẽ không thể thoát thân hoặc có thể bị Du Thiên Quan của Giám Thiên Ty nhắm làm mục tiêu, đó mới thật là phiền phức.”

Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng dừng bước chân.

“Tính toán thời gian, chắc là cũng sắp rồi.” Người khoác bạch bào đột nhiên nói.

“Việc long khí cuồn cuộn ở kinh thành đã kết thúc, nghe nói Cao Quần Thư đã triệu hồi Du Thiên Quan của Giám Thiên Ty quay về kinh, nhưng Giám Thiên Ty lại vướng vào một số chuyện vụn vặt, nhất thời không về nhanh được.” giọng nói của người khoác bạch bào có chút hả hê.

“Xem ra muốn nhà Tần sụp đổ không phải chỉ có mỗi chúng ta.”

“Điều này là đương nhiên." Trong giọng nói của người khoác hắc bào cũng có chút ý cười. “Tường đổ… mọi người đẩy , so với chúng ta, những môn phái bề trên đã bị triều đình trấn áp, tuy rằng mặt không nói ra nhưng trong lòng thầm muốn thiên hạ hỗn loạn.”

“Thiên hạ hỗn loạn, chỉ có như vậy bọn họ mới xuất thế, mới có thể dùng tu vi để độ người!”

“Nói rất đúng.” Người khoác bạch bào gật đầu “Vương triều Đại Tần cao cao tại thượng ở trên đã lâu lắm rồi.”

Lời vừa nói ra, người khoác bạch bào quay sang người khoác hắc bào khẽ cười, bước về phía trước, bàn chân vừa đặt xuống đất thì cả người không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ có một âm thanh mơ hồ xung quanh người khoác hắc bào.

“Thiết Mạc để lỡ việc chính sự rồi, ta phải đi Lương Thành một chuyến.”

Người khoác hắc bào bật cười lắc đầu.

“Sẽ không trì hoãn.”

Nha môn huyện Thanh Dương.

Lâm Quý nằm trên giường ở sảnh phụ, mở to mắt nhìn trần nhà có chút lười biếng.

Chiếc giường này dùng để đặt những cái xác, hai đồng sự sai dịch bị Hồ yêu sát hại cách đây không lâu, chính là đã ngừng thở ở sảnh phụ này.

Người nằm trên chiếc giường khác chính là người đầu óc đang ong ong do bị sét đánh.

“Này” Chung Tiểu Yên quay sang nhìn Lâm Quý.

Lâm Quý làm ngơ, thờ ơ với nàng ta.

“Ngươi làm sao có thể sử dụng Lôi Kiếm Quyết, ta cũng đã từng học qua nhưng nó rất khó, đến giờ ta vẫn chưa học được.”

“Có thể là ngươi quá đần.” Lâm Quý thuận miệng đáp.

“Ngươi mới đần, tối nay nếu như không có bản công tử, ngươi sớm toi đời rồi.” Chung Tiểu Yên phẫn nộ cãi lại.

Lời nói này thật ra là sự thật, Lâm Quý cũng không có cách nào phản bác lại.

Nếu không nhờ lửa của cô nương này làm quỷ tướng kia trọng thương lại vừa kéo dài thời gian, Lâm Quý thật sự không có cơ hội sử dụng Lôi Kiếm Quyết để chém con quỷ tướng kia.

Nhưng Lâm Quý vẫn khăng khăng không muốn cúi đầu trước vị cô nương này.

“Ừm, nếu như không có ta, đầu của ngươi đã rơi rồi.”

“Còn không phải là vì cứu ngươi!”

“Chẳng phải là vì ngươi khoe khoang tài nghệ sao? Để ngươi thừa thắng xông lên đuổi bắt, còn dám chê cười ta, kết quả là suýt chút nữa bản thân đã tiêu đời rồi.”

Lâm Quý nghiêng đầu về phía Chung Tiểu Yên. Với đôi mắt cá chết bơ phờ cùng với sắc mặt có vài phần châm biếm “Sư tử vẫn phải dốc toàn lực để chống thỏ con, đạo lý này cũng không hiểu, làm thế nào mà ngươi có thể sống sót đến bay giờ vậy?”

“Ta…ta…” Chung Tiểu Yên bị nói oán hận.

Lâm Quý cười nhạo một tiếng.

“Lại còn, đừng có tự xưng là công tử nữa, cải trang của ngươi chỉ có bản thân ngươi nhìn không ra mà thôi.”

“Nói bậy, Linh Nhi nói rằng ta đã mặc rất tốt!”

“Ừ, ngươi nói đúng.” Lâm Quý chẳng muốn cùng nàng ta hơn thua.

Trong sảnh phụ nhất thời rơi vào trầm mặc.

Chung Tiểu Yên hình như bị Lâm Quý chọc giận vì vậy nàng ta quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

Nhưng một lát sau, nàng ta lại nhịn không được nói: “Này, sao ngươi lại dám một mình xông vào Quỷ Vực của tên Quỷ Tướng đó, ngươi cũng chỉ mới Đệ Tam cảnh mà.”

“Vậy ngươi nói xem tại sao ta lại làm vậy?” Lâm Quý hỏi ngược lại “Trong huyện chỉ có hai người diệt yêu là Đệ Tam cảnh, lão Quách ở trong thành không thể làm gì, bách quỷ dạ hành kia sẽ lập tức đến huyện lị, ta có thể đứng nhìn sao?”

“Còn nữa, ta không phải là này, ta là Lâm Quý.”

“Biết rồi, ta là Chung Tiểu Yên.”

“Ngươi không sợ chết sao.” Chung Tiểu Yên nhịn không được lại nhìn Lâm Quý.

“Sợ chứ, sợ muốn chết.” Lâm Quý nói “Cho nên giờ ta đang cân nhắc có nên rời khỏi Giám Thiên Ty, ta đang bỏ việc này.”

Huyện Thanh Dương lúc trước cũng không giống như bây giờ, Cứ ba ngày lại xảy ra một chuyện kỳ lạ, cứ ba đến năm lần lại phải chống chọi với tà ma.

Thế gian loạn lạc, không phải những tu sĩ Nhàn Vân Tán Hạc kia chịu khổ mà là những tu sĩ có chức trách như Lâm Quý.

“Không có chí khí.” Chung Tiểu Yên có chút khinh thường.

“Ta đúng là không có chí lớn, ngươi nói đúng rồi.” Lâm Quý khẽ cười, nhìn thoáng qua Chung Tiểu Yên. “Về phương diện này quả thật không bằng ngươi.”

Chung Tiểu Yên dường như không nghe thấy, liếc Lâm Quý một cái, hai mắt học theo hắn ngước nhìn trần nhà, thuận miệng nói “Ban ngày, lúc ở tửu lâu ta thấy ngươi để cho một tên trộm thoát, ta vẫn nghĩ ngươi là cẩu quan vô trách nhiệm và qua loa.”

“Ngươi nói không sai, ta là một cẩu quan vô trách nhiệm và qua loa.” Lâm Quý thành thật thừa nhận.

Bình thường hắn làm rất lấy lệ, miễn là không nguy hiểm đến tính mạng con người thì trốn bao xa tùy thích.

“Ngươi có thể nghe ta nói xong hết đã không.” Chung Tiểu Yên ngồi dậy có chút bực bội, kết quả là động vào vết thương trên người lại nằm xuống với vẻ mặt giữ tợn.

Nàng ta trừng mắt với Lâm Quý nhưng ngữ khí đã dịu đi một chút.

“Chỉ có điều, đêm nay nhìn ngươi lao vào quỷ vương không sợ chết, chiến đấu rất lâu với quỷ tướng mà không bị đánh bại… hình tượng của ngươi trong mắt ta xem như đã thay đổi hơn một chút.”

“Ít nhất thì ngươi cũng không phải kẻ vô dụng.”

Vừa nói, ngón cái và ngón út của Chung Tiểu Yên ra dấu khẽ rung tay nhìn không ra.

Thật sự chỉ là một ít.

“Thôi khỏi, ngươi thích nhìn ta như thế nào, nhìn như thế nào hử.”

“Ngươi thật là tốt xấu không phân biệt.”

“Cảm ơn lời khen.”

“Ngươi… thật làm ta tức chết!” Chung Tiểu Yên tức giận không thèm nói lại.

Không lâu sau, Quách Nghị dẫn theo Linh Nhi - nha hoàn của nàng ta đến sảnh phụ.

Vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình nằm trên ván giường thì Linh Nhi lo lắng chạy tới.

“Tiểu thư, người không sao chứ, nô tì đưa người về dưỡng thương.”

Linh Nhi đỡ Chung Tiểu Yên đứng dậy, rất nhanh đã rời khỏi sảnh phụ.

Lúc đi Chung Tiểu Yên vẫn còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Quý rồi chậm rãi rời khỏi.

Nhưng Lâm Quý hoàn toàn không nhìn thấy điều đó.

“Lão đại, vết thương của ngươi sao rồi?”

“Chỉ bị thương ngoài mà thôi, không có trở ngại gì lớn.” Lâm Quý ngáp một cái, xua xua tay ý bảo Quách Nghị không cần quan tâm.

Sau khi Quỷ Vực tiêu tan, quỷ khí trên miệng vết thương đã bị linh khí của hắn tiêu trừ.

Vết đao trên ngực nhìn rất đáng sợ nhưng đối với tu sĩ đã vượt qua Thối Thể cảnh mà nói cũng chỉ mất vài ngày để hồi phục nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK