Mùng 1 tháng 5, huyện Thanh Dương vẫn như thường lệ.
Hai bên đường, người bán hàng rong ra sức gọi lớn, nhưng bởi vì đường đến Lương Thành đã bị phong tỏa nên giá cả hàng hóa trong tay các tiểu thương đều tăng lên không ít.
Vì vậy, khắp nơi trên đường phố đều có thể nghe thấy tiếng phàn nàn của dân chúng và tiếng cãi vã của đám thương lái.
Cổng chợ lại xảy ra đánh nhau.
Lần trước người bán rau cân thiếu, nói bao nhiêu lần mà vẫn không chịu sửa, lần này lại bị người ta bắt quả tang.
Nhưng lần này người mua đồ còn đặc biệt dẫn theo vài bằng hữu, mấy người liên thủ đánh người bán rau đến mức rau văng đầy đất, phải cầu xin tha thứ.
Trong những bằng hữu kia, có người đã từng đánh nhau với người bán rau lần trước, rất khó để không nghi ngờ gia hỏa này là cố ý bị lừa.
Vài tên bộ khoái thở hồng hộc chạy như điên trên đường. Cách đó không xa trước mặt bọn họ, một tiểu tặc đang nhanh nhẹn di chuyển xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng lại rẽ vào trong ngõ nhỏ.
Thậm chí tên tiểu tặc kia còn quay đầu lại, không ngừng nhìn xung quanh như thể đang khoe khoang.
Sau đó, y đã bị một cước đạp ngã trên mặt đất.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi còn dám trộm cắp?” Chung Tiểu Yến bĩu môi cười lạnh nói.
“Làm tốt lắm, là hắn gây chuyện!”
“Phụ nữ cũng không thua gì đàn ông!”
Xung quanh, dân chúng nhìn thấy một màn này nhao nhao khen ngợi.
Một lát sau, cuối cùng đám bộ khoái thở hồng hộc cũng đã chạy tới. Sau khi cảm tạ Chung Tiểu Yến, bọn họ áp giải tiểu tặc rời khỏi hiện trường.
Trong một tòa nhà vừa mới trang trí xong ở Thành Đông, Quách Nghị đang ôm thê tử nhỏ giọng nói chuyện tình cảm.
Tống Nhị đang đánh cược ở sòng bài.
Tống Đại chống nạng đi dạo trong vườn nhà.
Mụ tú bà của Minh Hoa lâu đang lôi kéo nữ nhi nhà mình truyền thụ thủ đoạn dỗ nam nhân.
Tất cả mọi thứ đều bình thường và yên ổn.
Ở một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai của Như Ý lâu, Lỗ Thông buồn chán gặm chân giò heo, mặt không cảm xúc.
“Bệnh của mẹ ngươi thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn không ít.” Lương Não Đại ngồi đối diện với Lỗ Thông, cười đáp.
“Vậy thì tốt… Tiểu tử ngươi, ta cũng được coi là nhìn ngươi lớn lên đấy, xảy ra chuyện sao không nói với ta?”
Lỗ Thông buông chân giò heo, phàn nàn: “Nếu không phải ở nha môn nhìn thấy ngươi hỗ trợ sư gia, ta còn không biết chuyện này nữa.”
Lương Não Đại lúng túng cười trừ.
Lỗ Thông cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lớn hơn Lương Não Đại ba bốn tuổi, cho nên nghe mấy lời này thế nào cũng không được tự nhiên.
Hơn nữa, tuy hai người đều lớn lên trong huyện, nhưng trước kia, Lương Não Đại cũng chỉ là gặp qua Lỗ Thông mà thôi, hai người chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
“Lâm Bộ Đầu là ân nhân của nhà ta.” Lương Não Đại chỉ có thể nói như thế.
Lỗ Thông rất thích nghe người khác khen Lâm Quý, trên mặt không nhịn được tươi cười, còn liên tục đẩy thịt rau trên bàn về phía Lương Não Đại.
“Ăn nhiều một chút… Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên ta thấy lão đại bế quan tu luyện liên tục nhiều ngày như vậy, ngay cả cửa cũng không ra.” Lỗ Thông ngáp một cái, ánh mắt xuyên qua cửa sổ lầu hai, nhìn về phía nhà Lâm Quý.
…
Lâm Quý chậm rãi mở mắt.
Không khí đục ngầu khiến hắn hơi nhíu mày.
Đẩy cửa sổ ra, tâm niệm vừa động, một luồng gió nhẹ đã chậm rãi khuếch tán trong phòng, nhanh chóng thanh trừ tất cả trọc khí.
Linh khí quanh người gợn sóng, quét sạch bụi bặm trên người và trong phòng trong mấy ngày bế quan.
Hắn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thấy một chấm đen nhỏ ở phía xa.
Đó là một con chim sẻ, dường như dưới cánh bên trái bị thương, vì vậy lúc bay có vẻ hơi quái dị.
Ngay sau đó, hắn lại nghe được trong tiểu viện cách vách, Linh Nhi vừa giặt quần áo, vừa phàn nàn đủ thứ không tốt của tiểu thư nhà mình.
Trong góc sân, một con ve sầu quật cường đẩy đất, chậm rãi bò ra.
Nhưng thật không may, chỉ sau một vài nhịp thở, nó đã không nhúc nhích.
“Bây giờ mới tháng năm, đi ra sớm như vậy làm gì?” Khóe miệng Lâm Quý nhếch lên một chút ý cười.
Thế giới trong mắt hắn đã hoàn toàn khác.
Rõ ràng vẫn là thế giới quen thuộc trước kia, nhưng giờ này khắc này, mọi thứ lại không còn như trước.
“Đây là Thông Tuệ cảnh sao? Ngũ giác tăng cường, thì ra là như vậy.”
Nó không chỉ là sự tăng cường của tất cả các loại giác quan, mà còn là một cái nhìn mới về thiên địa, một sự hiểu biết mới về thế giới.
Đây là một loại trải nghiệm huyền diệu khó giải thích.
Thần thức thay thế cho linh nhãn của Đệ Tam cảnh, cũng không cần vận dụng linh khí để duy trì.
Chỉ cần tâm niệm vừa động, lập tức tà ma còn không chỗ che thân.
Hơn nữa, ngoại trừ những biến hóa này, Lâm Quý còn nhận thấy có một loại giác quan kỳ diệu độc lập với ngũ giác, quanh quẩn trong lòng hắn.
Không thể giải thích, nhưng nó thật sự tồn tại.
“Giác quan thứ sáu của tu sĩ sao? Là bởi vì Lục Thức Quy Nguyên Quyết cho nên ta có thể mơ hồ cảm giác được giác quan thứ sáu của bản thân.”
Lâm Quý thử vận khởi Lục Thức Quy Nguyên Quyết.
Một lát sau, một trận khiếp sợ khiến hắn bất ngờ nhíu mày.
“Tâm thần không yên? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Đây tuyệt đối là dự cảm không tốt, nhưng cụ thể là chuyện gì, hắn lại không có manh mối nào.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Thần diệu của Lục Thức Quy Nguyên Quyết tự nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Nhưng Lâm Quý cũng rất rõ ràng, mình chỉ vừa mới đột phá Đệ Tứ cảnh, muốn hiểu thấu thần diệu của cảnh giới này vẫn còn rất sớm.
Tạm thời buông bỏ sự bất an trong lòng, Lâm Quý đi ra khỏi phòng, lại đẩy cửa sân, vừa vặn đụng phải Chung Tiểu Yến vừa mới trở về.
“Linh nhi, hôm nay bổn tiểu thư lại bắt mấy tên tiểu tặc, còn thu thập một đám tiểu côn đồ tụ tập đánh nhau ở cửa chợ!”
“Tiểu thư…” Linh nhi cong môi một cách mờ ám.
Đường đường là tu sĩ Khai Linh cảnh, chút chuyện nhỏ đó đắc ý cái gì.
Chung Tiểu Yến không hề mất hứng, cười nói: “Nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, dân chúng trong huyện sẽ đề cử ta làm bộ đầu, để cho tên Lâm Quý kia làm thủ hạ của ta! Đến lúc đó, xem ta hét vào mặt hắn như thế nào!”
“Tiểu thư, Lâm bộ đầu người ta cũng không đắc tội người.”
“Hừ, ta chính là không quen nhìn bộ dáng lười biếng của hắn. Thân là bộ đầu, vậy mà lại lười biếng.”
Trong lúc nói chuyện, Chung Tiểu Yến theo bản năng nhìn về phía nhà Lâm Quý cách vách, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lâm Quý.
Mặt Chung Tiểu Yến lập tức đỏ lên, nói xấu người ta còn bị nghe được.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại cứng cổ, hất cằm lên.
“Nhìn cái gì! Ta nói ngươi đó, không phục sao?”
“Phục, cô có lòng cầu tiến như vậy là chuyện tốt.” Lâm Quý khẽ cười nói: “Chỉ có điều việc ai làm bộ đầu, bách tính nói không tính, ngay cả huyện lệnh nói cũng không tính. Phải được Tổng Bộ đại nhân của Lương Thành đồng ý, lại thông qua quan trấn phủ Triển Thừa Phong đại nhân gật đầu, như vậy mới có thể bổ nhiệm.”
“Hừ!” Chung Tiểu Yến hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn Lâm Quý.
Đợi Lâm Quý đi xa, cô mới chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, mãi cho đến khi khuất bóng mới thôi.
“Linh nhi, tên kia hình như đã thay đổi.”
“Thay đổi? Có sao?” Linh nhi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Nàng chỉ mới Đệ Nhị cảnh, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng Chung Tiểu Yến thì khác, nàng xuất thân từ dòng chính của Chung gia ở Tương Châu. Phóng mắt nhìn cửu châu trong thiên hạ, Chung gia cũng nằm trong số ít gia tộc có tiếng.
Bởi vậy, tự nhiên tầm mắt của nàng cao hơn Linh nhi rất nhiều.
Chung Tiểu Yến nhíu mày, một lát sau mới phản ứng lại.
“Chẳng lẽ hắn đã Thông Tuệ cảnh rồi?!”