Tại nha môn của Thanh Dương huyện, trong phòng chứa thi thể.
Đèn đuốc sáng trưng, lão Hình buông mảnh đao đang cầm trên tay ra, lão đang muốn lau đi mồ hôi đang rịn ra trên trán, nhưng lại phát hiện hai tay của mình đều dính đày máu tươi. Bởi vậy lão đành dùng một tư thế cực kỳ không được tự nhiên, cọ xát đầu vào vai.
"Như thế nào?" Lâm Quý hỏi.
"Nội phủ hoàn hảo không phát hiện tổn hao gì, cùng phán đoán lúc trước tương tự, không phải ngoại thương, cũng không phải nội thương."
Lão Hình ngẫm lại quá trình giải phẫu, lại nói: "Nhưng trong cơ thể người chết, huyết dịch đã hóa thành tương, hẳn là đã chết được hơn một ngày. . . Mặt khác, các bó cơ ở trung tâm trái tim đã cứng ngắc, đây cũng là điểm rất kỳ quái."
Lâm Quý lại nhìn Quách Nghị cùng Lăng Âm, Lỗ Thông bị phái đi tìm Chu Tiễn trước rồi, đoán chừng trong nhất thời nửa khắc sẽ không về được, dẫu gì tiểu tử Chu Tiễn có ít nhất hơn mười chỗ bất động sản tại Thanh Dương huyện, mỗi nơi gã đều có nuôi một cô vợ bé, quỷ mới biết đêm nay gã sẽ chọn lật thẻ bài của ai.
"Như thế nào, các ngươi có ý kiến gì không?"
Lăng Âm cắn chặt môi dưới không nói lời nào, sắc mặt có chút trắng bệch.
Nàng cũng không phải là chưa từng giết người, thậm chí còn chém qua ác quỷ, nhưng trực tiếp quan sát giải phẫu gần như vậy, đây chính là lần đầu tiên của nàng.
Nguyên bản lúc lão Hình bắt đầu hạ đao, nàng cũng đã muốn chạy khỏi nơi này rồi, không ngờ lại bị Quách Nghị cứng rắn giữ yên tại chỗ.
Thấy Lăng Âm không nói lời nào, Lâm Quý lại nhìn về hướng Quách Nghị. Cơ tim cứng ngắc, máu đặc như tương nhưng cơ thể vẫn hoạt động bình thường, thậm chí khiến cho Tống Đại cũng không phát hiện ra vợ mình đã chết. . . Đây chính là thủ pháp luyện cương."
“Ngươi nói là cương thi?"
"Đúng vậy, đây là thủ pháp dùng người sống luyện thành cương thi, trong đó sẽ có một quá trình khiến xác chết sống lại, luồng âm sát khí tà ác trên thi thể cũng có thể chứng minh điểm này."
"Cho nên đây là do con người gây ra, chứ không phải là do các loại yêu ma quỷ quái đang âm thầm giở trò?" Quách Nghị cười khổ hai tiếng.
"Hành vi như thế này, lại có gì khác với ác ma hại người đâu?"
Nghe xong Quách Nghị giải thích, Lâm Quý bèn đích thân kiểm tra tỉ mỉ lại thi thể.
Tuy rằng lão Hình có kinh nghiệm phong phú, nhưng dẫu sao lão không phải là tu sĩ, kiến thức của lão dù rộng rãi đến mấy cũng vẫn bị hạn chế.
Có những chỗ quỷ dị, hắn vẫn phải dùng linh nhãn để điều tra.
Vừa nãy tại Tống phủ hắn chỉ nhìn qua loa, lúc này tại phòng chứa thi thể bên trong, Lâm Quý mới mở linh nhãn đánh giá một lát, đột nhiên hắn phát hiện phía sau cái xác có một vị trí đang thu hút lấy âm sát khí xung quanh.
Điểm hội tụ này, cực kỳ yếu ớt, nếu như không phải hắn kiểm tra tỉ mỉ, rất khó để ai có thể phát hiện ra.
"Nếu không phải ta đã học được Lục Thức Quy Nguyên Quyết, chỉ e rằng ta cũng không tìm ra điểm khác biệt này." Lâm Quý thầm nói.
Hắn đặt thi thể nằm ngiêng rồi cởi bỏ quần áo ra. Lâm Quý chợt phát hiện một hình xăm trên thi thể, đây là một hình tứ giác màu xanh.
"Lão Hình, lúc nãy ngươi không phát hiện hình xăm này sao?"
"Chỉ là hình xăm mà thôi, ta cũng kiểm tra rồi, không có dị thường nào." Lão Hình nói.
Hắn không ngạc nhiên khi lão Hình nhìn không ra, ngay cả đến Quách Nghị cũng không phát hiện được nơi hội tụ âm sát khí như vậy. Có điều âm sát khí là từ trên hình xăm này mới chậm rãi hình thành.
Lâm Quý quay đầu nhìn Quách Nghị, hắn muốn hỏi xem cách nhìn của Quách Nghị. Nhưng khi hắn quay lại, đã phát hiện sắc mặt Quách Nghị cực kỳ khó coi, hắn đang mở to mắt nhìn chằm chằm cái hình xăm kia, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Sư huynh?" Lăng Âm cũng đã phát hiện ra sự dị thường của Quách Nghị.
"Hình xăm này là. . ."
"Ngươi nhận ra hình xăm này sao?" Lâm Quý vội vàng truy vấn.
"Âm Sát phù của phái Thanh Thành!"
"Phù lục của phái Thanh Thành?" Lăng Âm kinh ngạc nói, "Sao ta chưa nghe thấy bao giờ?"
"Ngươi chỉ mới Đệ Nhị cảnh, sử dụng Âm Sát phù làm tổn hại Thiên Lý, trong môn phái, các đệ tử phải tu luyện đến Đệ Tam cảnh, các vị sư trưởng mới chọn lựa ra người có tâm tính thuần khiết để truyền thụ."
"Âm Sát phù có đặc điểm gì?" Lâm Quý lại hỏi.
Quách Nghị trầm mặc một lát rồi nói: "Như ta đã nói lúc nãy, thủ pháp dùng người sống luyện thành cương thi nhất định sẽ phải sử dụng Âm Sát phù."
Nghe nói thế, Lâm Quý hơi nheo mắt lại, hắn bắt đầu đánh giá Quách Nghị từ trên xuống dưới một lúc. Cho đến khi Quách Nghị trong lòng sợ hãi, hắn mới chịu quay đi.
"Lâm bộ đầu, không phải ngươi đang hoài nghi ta đấy chứ?"
"Đương nhiên là không phải, lão Quách, ngươi là người thế nào ta còn không rõ ư? Ta chỉ là cảm thấy lạ là phái Thanh Thành của các ngươi, người người mày rậm mắt to đường đường chính phái, không ngờ cũng có những thủ đoạn tà môn ngoại đạo này."
Quách Nghị nhăn nhó cười. Phái Thanh Thành đương nhiên là chính phái, hơn nữa cũng rất có thanh danh tại Lương Châu.
Giờ phút này, lại có kẻ sử dụng thủ pháp của môn phái bọn họ đi hại người, việc này cho dù thế nào, cuối cùng đều rơi xuống trên đầu phái Thanh Thành. Loại sự tình có thể làm mất môn phong như vậy, Quách Nghị cần phải đích thân xử lý rồi.
"Chuyện này nhất định phải tra tới cùng, nhất định phải biết là ai đang dùng thủ đoạn của phái Thanh Thành chúng ta đi hại người." Quách Nghị nói như chém đinh chặt sắt.
Lăng Âm ở một bên cũng gật đầu liên tục.
"Không đơn giản như vậy a, ngoại trừ những thứ này cũng không có một manh mối nào nữa."
Lâm Quý thở dài: "Việc này trước hết chỉ có thể để đó thôi, sau đó ngươi sai người dặn dò Tống gia một tiếng, nói chúng ta đang tập trung toàn lực để phá án."
Biết được là người của phái Thanh Thành làm thì thế nào? Phái Thanh Thành đã truyền thừa mấy trăm năm, có biết bao nhiêu là môn nhân đệ tử đã xuất sư, quỷ mới biết là người nào ở bên ngoài đã để lộ truyền thừa của phái mình.
Loại chuyện này là không có cách nào để điều tra, bởi vì căn bản sẽ tra không được cái gì cả. Hơn nữa, muốn điều tra việc này, nhất định phải đi một chuyến đến phái Thanh Thành.
Phái Thanh Thành dầu gì cũng là một tông môn có tiếng tăm lừng lẫy tông môn ở Lương Châu, họ sẽ để yên cho một gã bộ đầu tại huyện nha lật tra danh sách đệ tử của mình, sau đó lại để gã bắt lấy trưởng lão của phái mình tra hỏi?
Nghe Lâm Quý nói vậy, trên mặt Quách Nghị và Lăng Âm đều có chút mất tự nhiên, nhưng lại cũng không phản bác nữa.
Quách Nghị là người biết rõ phải trái , cơn nóng giận qua đi y cũng nhận thấy việc này quả thực khó làm.
Lăng Âm thì đơn giản là vẫn còn sợ hãi chuyện lần trước, nàng ta sợ hãi lại bị Lâm Quý khiến cho bản thân mất mặt. Nhưng cô nàng vẫn tỏ ra không cam lòng.
"Nếu hung thủ lại tiếp tục gây án thì tốt rồi, ít nhất chứng minh việc này chỉ là ngẫu nhiên xảy ra, như vậy chúng ta có thể tiếp tục tra xét." Lăng Âm nói.
Lâm Quý hơi híp mắt, ánh mắt của hắn quét về phía Lăng Âm.
"Nói hay lắm." Tiếng nói hạ xuống, Lâm Quý cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi. Lăng Âm cũng nhận ra hình như Lâm Quý đã nổi giận với mình, nhưng cô ả lại không biết là vì sao.
"Sư huynh, tên kia bị làm sao thế, chẳng lẽ ta nói gì không đúng ah?"
Quách Nghị cũng không biết nên giải thích thế nào.
"Ngươi nói rất đúng, hoàn toàn chính xác nếu tiếp tục xảy ra án mạng thì chúng ta sẽ có càng nhiều manh mối, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà?" "Mà thôi, về sau ngươi sẽ hiểu." Quách Nghị lắc đầu, gã không muốn giải thích thêm. Trong lòng của hắn khẽ than.
"Hy vọng ngươi thật có thể hiểu a."
"Ah, không hổ là thiên tài từ nhỏ đã được tông môn bồi dưỡng, trên mặt Lâm Quý hiện lên vẻ trào phúng, hắn cầm theo trường kiếm bước đi về nhà.
"Một tiểu nha đầu chỉ mới tu luyện đến Đệ Nhị cảnh, kinh nghiệm sống còn chưa được bao nhiêu đã có thể nói ra lời nói coi thường nhân mạng đến bực này. . . Nhân vật giống như vậy, tương lai cho dù cô ta có được tu vi cao thâm rồi, hơn phân nửa lại là một vị thánh nhân cao cao tại thượng khinh miệt chúng sinh."
Lâm Quý đương nhiên biết rõ, lời lúc nãychỉ là Lăng Âm vô tâm nói ra. Nhưng chính bởi vì đó là lời nói vô tâm của cô nàng, hắn lại càng cảm thấy châm chọc. Bản tính của Lăng Âm vốn không xấu, Lâm Quý có thể khẳng định như vậy. Nhưng dù cô ta thiện lương hồn nhiên thì như thế nào, chỉ cần xuất thân tại tông môn thế gia thì sớm muộn cô nàng cũng sẽ nhiễm lên thái độ ta đây tài trí hơn người.
"Thế đạo đã gian nan như thế, tại sao những người này lại không hiểu chứ?" Lâm Quý thở dài, "Tu sĩ chẳng phải cũng từ bên trong những người bình thường đi ra tới sao."
Điều này không chứng minh đạo đức của Lâm Quý tốt đẹp bao dung ra sao , đơn giản hắn chỉ cảm thấy, tu tiên cũng không thể chỉ vì đạt thành mục đích của mình mà không quản đến sự chết sống của những người bình thường khác được. Đây có lẽ cũng là định hướng phát triển của thế giới trước kia mà khi xuyên qua hắn đã chót mang tới đi.
Lâm Quý lại nghĩ tới chuyện tên đạo sĩ đã bị hắn chém đầu, lời nói của gã đạo sĩ trong đêm hôm đó như vẫn còn quanh quẩn bên tai, trên gương mặt hắn nụ cười trào phúng lại tiếp tục kéo dài.
"Chỉ chết mấy người dân bình thường thôi mà, ta không thẹn với lương tâm."
"Ha ha ha."