Nghe thấy lão đầu nói như vậy, Lâm Quý cũng không sốt ruột hỏi mà nhìn sang Quách Nghị cười híp mắt.
“Lão Quách, ngươi có nghe thấy lời nói của lão đầu không?”
“Ngươi cũng đừng có hỏi ta, tranh thủ thời gian hỏi lại đi.” Quách Nghị không nói thành lời.
Lâm Quý gật đầu rồi nhìn sang lão đầu hỏi: “ Ngươi nói thần sông này lai lịch ở đâu?”
Lão đầu cẩn thận nâng đầu lên, khi nhìn thấy hai mắt của Lâm Quý lại vội vàng cúi đầu mang theo chút không tự nhiên nói: “Nói cho đại nhân biết, tiểu nhân là người của huyện Lương Hà, vì huyện Lương Hà bị quỷ lộng hành nên đã trốn sang huyện Thanh Dương…”
“Ta bảo ngươi nói về chuyện của thần sông.” Lâm Quý không nhịn được mà ngắt lời.
“Đúng...đúng, điều này là.” Lão đầu vội vàng gật đầu: “Huyện Lương Hà gần với sông Lương Hà vì vậy mà đã lấy tên, thần sông kia năm trước đến, nhớ khi đó tình hình huyện Lương Hà cũng giống huyện Thanh Dương lúc bấy giờ, mưa lớn liên tục, ước chừng cũng phải nửa tháng, lũ sắp nhấn chìm cả huyện, ngay cả Lương Thành cũng tới.”
“Nói vào trọng tâm!” Lâm Quý nói không lên lời, lão đầu này có chuyện gì vậy.
“Trước khi cơn lũ ập tới thì trên tường báo của huyện nha xuất viện một dòng chữ, kẻ này tự xưng là thần sông của Lương Hà, nói phải cho cô gái trẻ xuất giá làm đồ tế phẩm thì mới ngừng mưa.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Quý truy hỏi: “Yêu bộ trong huyện các ngươi mặc kệ sao? Chẳng lẽ họ đã hy sinh cô gái trẻ để cúng tế cho tên thần sông khốn nạn đó thật sao?”
“Bộ đầu trong huyện nói, thần sông rất lợi hại bọn họ không đối phó được, nếu có thể dùng mạng người để trận lũ này dừng lại sẽ không phải làm lớn chuyện.” Lão đầu nói.
Nghe lời nói như vậy, Lâm Quý và Quách Nghị nhìn nhau một cái, mỗi người đều nhìn được sự khó tin trong mắt đối phương.
“Loại việc như này dù không có làm được thì khi viết thông báo ra tự khắc sẽ có người đứng ra giải quyết, bộ đầu huyện các ngươi đúng thật là…”
Lâm Quý suy nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chỉ than nhẹ một tiếng không nói cái gì nữa.
Bộ đầu các nơi thường thì ba năm phải đi kinh thành để báo cáo, chính vì sợ những việc đại sự như thế này bị hóa thành chuyện nhỏ, cùng với tinh thần sa sút và lười biếng dần.
Nhưng cho dù vậy thì loại chuyện tương tự như thế này vẫn xảy ra nhiều lần.
“Được rồi, đứng dậy đi. Khoảng cách từ Lương Hà đến huyện Thanh Dương rất xa lũ lụt sẽ không đến.”
Lâm Quý xua tay muốn lão đầu đi, ngáp có chút buồn ngủ.
“Ta về nghỉ ngơi một chút, sáng dậy sớm có chút mệt, các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, Lâm Quý đứng dậy chuẩn bị về phòng.
Đúng lúc này, Chung Tiểu Yến túm lấy ống tay áo của hắn.
“Chuyện của thần sông thế nào bây giờ, ngươi là bộ đầu, ngươi nói giải pháp xem nào.”
Chung Tiểu Yến bất mãn nói.
“Gặp khó khăn là cứ bỏ qua ư, nếu như trận mưa này là do quỷ quái gây ra thì…”
“Ừm, đúng vậy.”
Lâm Quý bĩu môi nói: “Khoảng cách chỗ chúng ta đến Lương Thành khoảng mấy chục dặm, con đê ven sông mới được xây dựng mấy năm trước, đừng nói là nửa tháng, cho dù có một tháng thì lũ cũng không đến được chỗ chúng ta.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Chung Tiểu Yến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ với Lâm Quý.
“Ngươi sao có thể như thế? Cho dù không có lũ lụt thì điều gì sẽ xảy ra với lương thực mà người dân đã trồng? Rõ ràng là có quỷ yêu quấy phá, ngươi lại thái độ như vậy, ngươi và bộ đầu huyện Lương Hà kia có gì khác nhau chứ? Chẳng lẽ khi lũ sắp đến các người lại đi tìm các cô gái vô tội rồi thả trôi sông để tránh tai họa sao?”
“Đến lúc đó rồi hãy nói.” Lâm Quý không có ý muốn cãi nhau với người đầy chính nghĩa Chung Tiểu Yến. Nói xong liền bước về phòng.
Nếu như bộ đầu thật sự mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, nghe thấy nơi nào không có quỷ yêu mà vẫn lao vào đuổi, vậy thì sẽ bận quanh năm suốt tháng.
Nói cách khác thì trên núi Thanh Hoa của huyện Thanh Dương các loại yêu quỷ nhiều vô kể.
Núi Thanh Hoa cũng không hẳn là xa hơn Lương Hà, chẳng lẽ Lâm Quý phải lên núi giết sạch quỷ yêu sao?
Trong tiểu viện.
Hai tay Chung Tiểu Yến khoanh trước ngực, tức giận một lúc lâu, nói không ra lời.
“Tiểu Yến, việc này ngươi không cần bận tậm.”
Quách Nghị thấy đồng sự của mình có vẻ thực sự tức giận liền khuyên: “Nếu như quỷ yêu ở sông Lương Hà thật sự lợi hại thì không cần làm mây mưa, một hành động không cần thiết như vậy chỉ có thể là quỷ yêu đang phô trương tỏ ra có tài mà thôi. Vì vậy, Lâm bổ đầu mới không bận tâm cho nên vì tình mà có thể tha thứ được.”
“Sao lại có thể phô trương tỏ ra có tài chứ.” Chung Tiểu Yến không phục: “Dù sao việc này hắn mặc kệ thì ta đến quản.”
“Tiểu thư…” Linh nhi đứng bên cạnh có chút không bằng lòng cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào.
“Linh nhi, đi thôi, quay về.” Chung Tiểu Yến đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Ta sẽ cho gã chết tiệt này thấy khi đã là yêu bộ thì nên giết quỷ yêu và bảo vệ người dân thay vì lười biếng như vậy.”
Lời nói vừa dứt, Chung Tiểu Yến đợi Linh nhi đang xin lỗi mọi người rồi rời đi.
Thấy vậy, Quách Nghị cảm thấy hơi bất lực, nhìn Lỗ Thông hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Là tùy tùng đắc lực của Lâm Quý, đương nhiên là đi theo sự dẫn dắt của Lâm Quý rồi.
“Phu quân, cô nương kia…” Quách phu nhân còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng Quách Nghị lắc đầu nói: “ Có việc gì thì chúng ta cũng về đã.”
…
Gần tối.
Lâm Quý bị tiếng đập cửa của Tống Nhị làm cho tỉnh giấc.
Ngáp dài một cái cùng với một chút mệt mỏi chưa hết, hắn từ từ thong thả mở cửa sân.
“Lại có việc gì thế?”
“Bộ đầu, mau đi đến nha môn xem thôi.”
Sắc mặt của Tống Nhị có chút khó coi: “Lời nói của lão nhân kia về thần sông là sự thật!”
Lâm Quý lập tức tỉnh táo lại, có chút cau mày, cũng không đổi y phục nữa, vội vàng đi cùng Tống Nhị ra khỏi cửa.
“Sao lại thế này?”
“Cổng chính nha môn của chúng ta xuất hiện nét chữ của thần sông. Đúng như lời lão đầu kia nói!”
Nghe những lời này, Lâm Quý biết rằng có hỏi Tống Nhị thì cũng không tìm ra được nguyên nhân. Đột nhiên, bước chân vội bước nhanh hơn.
Rất nhanh hai người đã đến được nha môn của huyện Thanh Dương.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập ở bên ngoài. Nghe được chuyện này cũng đến xem náo nhiệt.
Sắc mặt Lâm Quý tối sầm trong mưa, sau đó đuổi hết những người không liên quan rồi đến cửa chính nha môn.
Quách Nghị đã đến rồi, đang cẩn thận xem xét lại chữ viết trên cửa.
‘Thả 3 cô gái xuống sông Lương Hà để đổi lại mưa thuận gió hòa ở huyện Thanh Dương.’
Chữ viết trên cửa có màu đỏ, vẫn còn vương một chút mùi tanh.
Lâm Quý nhìn Quách Nghị: “Nói như thế nào.”
“Đó là vết máu, không biết chảy ra từ đâu.”
Lâm Quý nắm lấy người gác cổng đang tái mặt vì sợ hãi.
“Chữ viết này đã xuất hiện khi nào?”
“Ta không biết, ta luôn đứng ở cửa!”
Nha dịch sợ đến mức phát sốt, trong giọng điệu có chút run rẩy, nói: “Chính là khi quay đầu lại đã thấy chữ này xuất hiện rồi.”
Nghe thấy lời giải thích này Lâm Quý có chút bối rối.
Buông sai dịch ra, Lâm Quý đến gần phía bên đại môn rồi nhìn kỹ các chữ lớn trên cửa.
Đúng lúc này Lỗ Thông cũng đến hỏi thăm tình hình.
Y không biết sự tình thế nào, sau khi đến chỉ gãi gãi mũi.
“Ai lấy máu gà viết lên cửa chính vậy? Thế này không phải là lãng phí hay sao?” Lỗ Thông thuận miệng nói.
“Máu gà?” Lâm Quý xoay đầu lại.
“Đúng, buổi sáng ta mới ăn phở tiết gà, chút vị này quả không sai được!”
Lỗ Thông cười nói: “ Ngươi cũng biết rồi đấy, ngoài sức mạnh của cánh tay thì mũi của ta cũng rất là nhanh nhạy.”