Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha phủ thành Thanh Dương.

Lâm Quý đi nhanh vào trong đại sảnh.

Lý huyện lệnh hấp tấp gặp Lâm Quý rồi vội vàng nói: “Lâm bổ đầu xử lý vụ án thế nào rồi?”

“Có phiền toái lớn.”

Lâm Quý thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nắm lấy nha dịch ở bên cạnh rồi nói: “Mau đi tìm mấy yêu bộ đưa đến đây.”

“Vâng, tuân lệnh!” Nha dịch nhanh nhẹn rời đi.

Lý huyện lệnh nhìn Lâm Quý hoang mang liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Yêu quái biến hình vào thành, thế nào?”

“Hả?” Lý huyện lệnh sửng sốt.

Rất nhanh bốn yêu bộ ở thành Thanh Dương đã đến đông đủ.

Lăng Âm và Quách Nghị cùng nhau đến.

Vừa vào công đường, Lăng Âm liền không bằng lòng mà nói: “Việc tu luyện của ta đang trong giai đoạn quan trọng, nếu như không có việc gì lớn…”

Còn chưa nói xong đã bị Lâm Quý trừng mắt giữ tợn.

Lăng Âm nhất thời không dám nhiều lời nữa.

Bình thường cô và Lâm bổ đầu cãi nhau không có gì là lạ nhưng vào thời khắc quan trọng, cô cũng biết mình không thể đụng chạm đến lông mày của hắn.

Quách Nghị cũng hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Lâm bổ đầu vì thế mà kiên nhẫn đợi, cũng không nôn nóng hỏi.

Rất mau, Lỗ Thông cũng đến.

“Bổ đầu, tôi không nghe ngóng được gì.”

“Không cần nghe ngóng nữa, ở đây đợi.”

“Hiểu rồi.”

Qua một lúc lâu, yêu bộ Châu Tiễn cuối cùng vội vã bước vào công đường.

Nhìn thấy dấu môi son còn xót lại trên mặt của Châu Tiễn, Lâm Quý không nói nên lời.

“Các ngươi đã đến đông đủ rồi, cùng ta đến Lưu phủ một chuyến.”

“Người không phải mới từ Lưu phủ trở về sao.” Lăng Âm khó hiểu hỏi.

“Tiểu thư nhà Lưu gia có điều bất thường, có thể là yêu quái biến thành, đến mức biến hình thay đổi cả vẻ bề ngoài, cần giao đấu mới biết được.”

“Cái gì?” – Mấy yêu bộ đều rất kinh ngạc.

Lâm Quý nhanh chóng nói ra chuyện ở nhà Lưu gia, giải thích chuyện sổ sách một lần nữa.

Sau khi thuật lại tình hình, Lâm Quý lạnh lùng nói: “Lưu tiểu thư nói rằng cô ta đã về nhà được mấy ngày, vậy tại sao Lưu gia có năm người mà chỉ một mình cô ta còn sống?”

“Có thể là yêu quái dùng ma thuật, Lưu tiểu thư vẫn chưa bị dính ma thuật?” Quách Nghị phân tích nói: “Dù sao thì người chết đều không bị tổn thương bên ngoài, nhưng nội tạng lại bị thiếu. Đây như là ma thuật gây nên.”

“Hai người nằm ở sảnh phụ kia của chúng ta thì sao?” Lâm Quý lạnh lùng nói: “Sáng này ta vừa đến Lưu phủ liền thành thế này, vừa rồi cũng là ma thuật sao? Thế sao Lưu tiểu thư lại không bị gì?”

Quách Nghị sửng sốt, sau đó vẻ mặt hơi thay đổi.

Nói đến vấn đề này, Lâm Quý càng tức giận.

“Yêu quái kia vẫn còn dám chuyển hướng suy nghĩ của ta, nói cái gì mà đây là báo ứng nhân quả, thật sự là hết sức nực cười! Lưu gia và bà ta cùng hai người bị bắt kia có quan hệ gì chứ, người hại người, không hề đường hoàng, đi tìm cái chết!”

“Yêu quái biến hình cũng gần như người tu luyện đạt tới cảnh giới 3 vậy. Đợi lúc sau, ta cùng Quách Nghị ra tay trước, các ngươi vây quét 1 bên, đừng có phiền đến dân chúng.”

“Tuân lệnh.” mấy người đồng thanh đáp.

Lưu phủ.

Lần này khi Lưu Quý đến đại sảnh thì không thấy Lưu tiểu thư đâu nữa.

Hắn tiện tay túm lấy thuộc hạ của Tống Nhi bên cạnh, Tiểu Hỗn Hỗn đang sắp xếp linh đường nói: “Tiểu thư nhà các người đâu?”

“Đang…đang ở đằng sau.” Tiểu Hỗn Hỗn mặt tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Quý gật đầu, trực tiếp mở linh nhãn.

Quách Nghị ở phía sau cũng vậy.

Khi Lâm Quý dẫn người chạy vào hậu sảnh, mắt hắn vô tình lướt qua sắc mặt tái nhợt của Tiểu Hỗn Hỗn.

Chà, lại là ngũ quan chưa hoàn chỉnh.

“Thì ra khuân mặt tái nhợt của ngươi không phải do hoảng sợ.” Lâm Quý nói.

Tiểu Hỗn Hỗn không hiểu vì sao, còn ngây ngô cười lúng túng.

“Trở về lo tang lễ đi, ta để Tống Nhi lo hậu sự cho nhà ngươi, ta sẽ nhanh báo thù được cho ngươi.”

Nói xong thì Lâm Quý đưa 4 yêu bộ chạy vào hậu sảnh.

Vừa vào hậu sảnh, một mùi máu tươi phả vào mặt.

“Bổ đầu!” Lỗ Thông chỉ vào vết máu của phòng bên cạnh.

“Đi xem xem.”

Lỗ Thông bước nhanh rồi đẩy cửa phòng, ngay sau đó, một xác chết bị lột da xuất hiện rực rỡ trước mặt mọi người.

Không có gì nghi ngờ nữa, đây chính là thi thể của Lưu Linh Linh.

“Bộ da vẽ.” Mặt của Lâm Quý trở nên lạnh dần “Tại sao lũ yêu quái này không dùng thủ đoạn mới, lột da và tìm kiếm linh hồn, những phương pháp này đều dùng mãi rồi.”

“Không cần phải mới, có tác dụng là được rồi.” Châu Tiễn đột nhiên nói một câu, sau đó bị Lâm Quý trừng mắt 1 cái.

Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên bên tai mọi người.

“Hi hi hi, Lâm Quý bổ đầu, nhanh như vậy đã quay lại rồi sao?”

Ngay sau đó, hình ảnh trước mặt mọi người đều thay đổi.

Trời đất dường như được bao phủ bởi loại màu hồng nhạt, tiếp đó một mỹ nữ mặc váy dài từ xa đi đến.

“Mấy viên quan vất cả rồi, ta pha trà cho các vị nhé.”

“Được, được, được, uống trà, uống trà.” Châu Tiễn nói liên tục, mắt đã không còn tiêu cự, có một nụ cười rạng rỡ kỳ lạ trên mặt y.

Nụ cười này rạng rỡ hơn so với khi tiểu tử này tranh người đẹp ở Minh Hoa lầu.

Lăng Âm cùng Lỗ Thông cũng không khá hơn là bao, tuy không lỗ mãn như Châu Tiễn nhưng họ cũng ngây người nhìn người đẹp không nói thành lời.

Chỉ có Lâm Quý và Quách Nghị, một người cau mày, một người vẻ đầy chán ghét.

Với sự nhìn thấu của linh nhãn, mỹ nhân trước mắt là cái gì, rõ ràng chỉ là một con hồ ly đội lốt da người.

Bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy những vết máu ở đường viền da, cũng như khuôn mặt dữ tợn của yêu quái dưới lớp da.

Dấu vết nhỏ không tồn tại này, với sự quan sát tinh tường của linh nhãn mới có thể nhìn được ra.

“Đánh.” Lâm Quý rút kiếm ở bên hông.

Thanh kiếm lóe lên màu xanh và bay về phía hồ ly.

“Ma thuật này của ngươi quá đơn giản rồi, với linh nhãn thì không hề có tác dụng.” Lâm Quý vừa lao tới hồ ly vừa chế nhạo. “Bề ngoài của ngươi không tệ, chỉ là mùi cáo vẫn nồng đậm quá.”

“Lâm Quý bổ đầu nói đùa rồi, ma thuật nhỏ này, sao dám ở trước mặt ngài mà múa rìu qua mắt thợ chứ.”

Hồ ly cười khẽ, động tác lại nhẹ nhàng, dễ dàng tránh được sự tấn công của Lâm Quý.

Cùng lúc đó thì Quách Nghị ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi.

Giữa hai ngón tay của y kẹp lá bùa.

“Dẫn lôi!”

Sấm sét trên bầu trời nổ vang, sấm sét giữa trời quang trực tiếp đi vào thế giới huyền ảo này.

“Lôi vạn pháp.”

“Tu sĩ phái Thanh Thành.” Hồ yêu có chút sửng sốt ngay sau khi tránh được sấm sét rồi lại cười nói: “Tiểu đạo sĩ, Lôi pháp của người vẫn còn thiếu nhiệt rồi.”

Quách Nghị cũng không thèm bận tâm đến lời chế giễu của hồ yêu mà cười nhếch miệng.

“Thiếu nhiệt, vậy ta cho thêm một chút lửa.”

Lại lấy ra một lá bùa ở trong tay.

“Thiên hỏa!”

Không để hồ yêu phản ứng lại, trên người ả bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa.

“A!” tiếng kêu thảm thiết của hồ yêu vang lên.

Ngọn lửa đột nhiên xuất hiện rồi lại mạnh lên, trong nháy mắt quấn lấy toàn bộ hồ ly.

Nhân thời cơ này, Lâm Quý cũng đi tới trước mặt hồ ly.

“Đất trời tự nhiên, mùi hôi phân tán, mê hoặc tan biến, hoảng sợ không còn.”

Đang hạ giọng cuồng phong đột nhiên tới.

Màu hồng nhạt dày đặc ảo ảnh kia đã bị cơn gió lạ này thổi bay hơn nửa.

Nhìn thấy trước mắt là hồ ly giãy dụa kêu thảm thiết. Lâm Quý đâm nó một nhát kiếm.

Đoàng!

Tia lửa văng khắp nơi.

Một móng vuốt của con cáo đã chặn đường kiếm của Lâm Quý.

“Ta…”

“Ta phải giết các ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK