Ánh sáng của sấm sét nối liền với thiên địa.
Trường kiếm của Lâm Quý hung hăng đâm vào thân thể Trư Long, dẫn theo lực lượng sấm sét lực lượng bao phủ hoàn toàn thân thể của nó.
"A ô! !"
Nương theo tiếng kêu đau đớn thê thảm của Trư Long.
Nhiệt độ nóng rực của Thiên Lôi đã làm bốc hơi những giọt mưa độc ngay trên bầu trời, trước khi chúng kịp rơi xuống đất .
Rõ ràng khắp nơi vẫn mưa to như trút nước, nhưng có một điều lạ là xung quanh nơi thiên lôi hạ xuống lại không hề có một giọt.
"Lâm bộ đầu? !" Linh nhi vui mừng trừng to mắt.
Nhưng Lâm Quý không có đủ thời gian để ý tới hai vị cô nương này.
Một kiếm lập công, tự nhiên hắn muốn thừa thắng xông lên, chém giết con Trư Long này để kết thúc công việc.
Lâm Quý rút trường kiếm của mình về, nhìn huyết dịch màu tím phun ra từ trên vết thương của Trư Long, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng lui về phía sau.
Ngay sau đó, hắn thấy những giọt huyết dịch rơi xuống mặt đất, chỉ thấy mặt đất lập tức bị ăn mòn ra vô số các lỗ to nhỏ.
"Độc tính thật mạnh." Lâm Quý âm thầm líu lưỡi.
Thừa dịp này, hình như Trư Long cũng đã nhận ra sự lợi hại của Lâm Quý, nó kéo lấy thân thể bị thương, lấy tốc độ cực nhanh xông vào trong Lương Hà.
Thấy vậy, Lâm Quý nhanh chóng chỉ ra một kiếm về phía Lương Hà.
Lại có một tia sét hạ xuống, mãnh liệt rơi thẳng vào trong nước sông.
Chỉ thấy nước sông lập tức nổ tung, vô số tôm cá bay vút lên, nhưng thân ảnh của Trư Long vẫn không thấy đâu.
"Chạy rất nhanh a." Lâm Quý thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thu kiếm lại rồi cất vào vỏ.
Trên bầu trời, cơn mưa chỉ hơi yếu đi một chút, nhưng mơ hồ lại có mưa độc xuất hiện lần nữa.
"A, Đã bị thương nặng như vậy mà cũng không dừng lại sao?"
Lâm Quý tạo ra một bức màn linh khí bao lại bản thân và hai người Chung Tiểu Yến, ngăn cản mưa độc bên ngoài.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, lúc này hắn mới có thời gian kiểm tra tình hình của hai người Chung Tiểu Yến và Linh nhi.
Bởi vì kiệt sức, Chung Tiểu Yến đã lâm vào hôn mê, trên người của nàng có không ít chỗ bị mưa độc làm bị thương.
Tình hình của Linh nhi cũng tương tự như vậy.
"Trên đường đến đây, ta đã nhìn thấy một sơn động, cơn mưa độc này rất lợi hại, trước hết chúng ta cứ tạm lánh đi đã."
Thời điểm này cứu người quan trọng hơn, Lâm Quý dùng hai tay đỡ lấy đầu gối và sau lưng của Chung Tiểu Yến, hắn bế nàng lên rồi cùng Linh nhi rời đi.
. . .
Trong sơn động.
Lâm Quý câu được câu không tìm củi khô trong động ném vào trong đống lửa, hắn dựa lưng vào trên thạch bích, ngáp dài không hề tỏ ra lo lắng.
Bên kia đống lửa, Chung Tiểu Yến đang nằm gối lên đùi của Linh nhi, nàng rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng vẫn nhất quyết không muốn mở mắt.
"Về sau còn cậy mạnh sao?" Lâm Quý thuận miệng hỏi.
Không ai đáp lại.
Linh nhi than nhẹ một tiếng.
"Tiểu thư, lần này chúng ta sai rồi, nếu như không có Lâm bộ đầu, có lẽ. . ."
Bất đắc dĩ Chung Tiểu Yến đành phải mở mắt ra, nàng chợt phát hiện Lâm Quý vẫn đang nhìn về phía mình. Theo bản năng, cô nàng đảo ánh mắt sang một bên, không dám đối mặt cùng Lâm Quý.
"Làm sao, cô có bản lĩnh trảm yêu trừ ma, lại không có bổn sự nhận sai?" Lâm Quý khẽ cười khiêu khích.
"Ta. . . Ta. . ."
Chung Tiểu Yến do dự một lúc, nhưng vẫn nói không ra lời.
Cuối cùng nàng chỉ nhăn nhó quay đầu đi không nhìn Lâm Quý nữa.
Lâm Quý lắc đầu bật cười, hắn đã nhận ra cô nương này hơi có chút sĩ diện hão, nghĩ vậy Lâm Quý quyết định không tiếp tục dùng ngôn ngữ để đả kích nữa.
"Thực lực của Trư Long cũng chỉ vào khoảng Đệ Tam cảnh, cho dù tại bờ sông nó chiếm được thiên thời địa lợi, nhưng ngươi cũng không nên bị nó đánh cho chật vật như vậy chứ."
"Cơn mưa độc của nó rất khó ngăn cản, hơn nữa. . . Hơn nữa. . ."
"Hơn nữa Ly Hoả của Chung gia ngươi cũng không có học đến nơi đến chốn, chỉ cần mưa to một chút là có thể giội tắt Ly Hỏa của ngươi. . . Chỉ có điểm ấy bổn sự, làm sao ngươi dám chạy ra khỏi nhà lang bạt ở bên ngoài?"
Chung gia ở Tương Châu là một gia tộc tu luyện rất có danh vọng.
Nổi danh nhất chính là phương pháp khống chế lửa gia truyền, trong đó pháp thuật mạnh nhất chính là Ly Hỏa. Lâm Quý cũng từng nghe qua danh tiếng của họ, cho nên hắn đã đoán được, có lẽ Chung Tiểu Yến xuất thân từ Chung gia ở Tương Châu.
Nghe nói thế, Chung Tiểu Yến đã không nhịn được nữa.
"Nói bậy! Rõ ràng là do ta quá vội vã đi đường, dẫn đến tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên mới. . . Mới. . ."
"Lời này chính ngươi tin sao?" Lâm Quý liếc mắt.
Thấy Chung Tiểu Yến còn muốn phản bác, Lâm Quý khoát tay nói: "Được rồi, ngươi rất lợi hại, thành thành thật thật dưỡng thương đi."
Trong sơn động lâm vào yên lặng.
Lúc này đã có Linh nhi chiếu cố Chung Tiểu Yến, vì vậy hắn lên tiếng chào hỏi và đi ra khỏi sơn động.
Sau một lát, Lâm Quý mang theo hai con thỏ xui xẻo về tới sơn động.
Hắn thuần thục lột da, bỏ đi nội tạng.
Lại tìm hai cành cây khô xuyên qua con thỏ, sau đó gác ở trên đống củi để nướng.
Tiếp theo Lâm Quý đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, hắn lấy ra một cái bọc giấy nhỏ được buộc rất chặt.
Khi mở nó ra, mùi hương của hạt tiêu, củ sả và ớt tươi lập tức tản ra xung quanh.
Vỗn dĩ Chung Tiểu Yến đang giả bộ ngủ thì lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, theo bản năng nàng nhìn về phía Lâm Quý.
Ùng ục ục. . .
Bụng của cô nàng không cam chịu kêu lên.
"Không phải ta đói bụng, Chỉ là. . . Chỉ là. . ."
"Chỉ là thèm ăn thôi đúng không?" Lâm Quý khẽ cười nói.
Sắc mặt Chung Tiểu Yến lập tức chuyển sang màu đỏ hồng, nàng giãy giụa ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Quý đang rắc gia vị lên thịt thỏ.
Mỡ thỏ không ngừng nhỏ vào đống lửa phía dưới.
"Vì sao ngươi lại mang theo gia vị trên người?" Chung Tiểu Yến hỏi đại một câu.
"Trước đây không lâu, ta mới đi công tác một chuyến, vì thế phải chuẩn bị đầy đủ." Lâm Quý thuận miệng ứng phó.
"Trước đây không lâu là bao lâu? Chẳng lẽ ngươi không thay quần áo sao?" Chung Tiểu Yến trừng to mắt, cũng không biết nàng đang nhìn Lâm Quý hay là nhìn con thỏ.
"Khi nào thấy bẩn thì dùng linh khí tẩy rửa một chút là được, ta cũng đã tới Khai Linh cảnh, không lẽ còn phải giặt quần áo, thay đổi mỗi ngày sao?" Lâm Quý kinh ngạc nhìn Chung Tiểu Yến.
Chung Tiểu Yến không nói gì nữa, dù sao nàng chỉ muốn kiếm chuyện để nói.
Sau một lát, hai con thỏ đã chín.
Lâm Quý đưa tới một con.
Chung Tiểu Yến có vẻ đã đợi không kịp, khi Linh nhi vừa tách chân thỏ ra, nàng đã ôm con thỏ gặm ngấu nghiến.
Tu sĩ Đệ Tam cảnh thường thường sẽ không đói bụng đến loại trình độ này. Trừ phi giống như Lâm Quý, là một kẻ trời sinh thèm ăn, hay là như tình huống của Chung Tiểu Yến bây giờ, thể lực và linh khí đã bị tiêu hao hầu như không còn, cơ thể kiệt sức cần phải bổ sung năng lượng .
Chỉ trong chốc lát, xương cốt của hai con thỏ cũng đã được ném vào đống lửa, phát huy công hiệu cuối cùng của chúng.
Được lấp đầy bụng, tinh thần Chung Tiểu Yến đã trở lại vài phần.
"Chuyện về Trư Long làm sao bây giờ?"
"Đến cũng đã đến, sáng ngày mai chúng ta sẽ quay lại xem sao, nếu có thể giết chết được là tốt nhất." Lâm Quý cũng muốn diệt trừ con Trư Long này, Có lẽ yêu nghiệt này đã gây hoạ cho dân chúng không ít, nếu như có thể thuận lợi diệt trừ nó đi, hắn cũng có thể thu được quà tặng của thiên đạo, có khi còn sớm tiến vào Đệ Tứ cảnh.
Nói xong, Lâm Quý không để ý đến Chung Tiểu Yến nữa, hắn tiếp tục dựa vào thạch bích nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thấy vậy, Chung Tiểu Yến và Linh nhi liếc nhìn nhau.
"Tiểu thư, có lẽ ngươi nên nói một lời xin lỗi với Lâm bộ đầu."
Linh nhi nhỏ giọng nói: "Nếu không có Lâm bộ đầu đến kịp, hai ta đã xong đời."
"Lắm miệng, ta còn cần ngươi phải nhắc sao!" Chung Tiểu Yến liếc mắt trừng Linh nhi.
Sao nàng lại không biết đạo lý này, chẳng phải là ta không mở được miệng ư?
. . .
Sau nửa đêm, cơn mưa cũng đã giảm đi không ít.
Cho đến khi hừng đông, Lâm Quý và Chung Tiểu Yến đi ra khỏi sơn động, hai người tiến thẳng về phía bờ Lương Hà. Bởi vì Linh nhi có tu vi quá thấp, đi cũng không giúp đỡ được gì, nên nàng ta phải ở lại sơn động.
"Mưa tạnh rồi." Chung Tiểu Yến nhìn lên bầu trời nói.
"Có lẽ là do Trư Long đang bị thương cần phải khôi phục, vì thế nó mới bắt buộc phải thu thần thông về."
Lâm Quý nhìn con đường lầy lội, khẽ thở dài: "Long chủng quả nhiên là loài không thèm nói đạo lý, thần thông hành vân bố vũ như thế này, Đệ Tam cảnh đã có thể thi triển."
"Cũng không phải tất cả Long chủng đều có thể làm được, con Trư Long này là một loại đặc biệt." Chung Tiểu Yến nói.
Khi đang nói chuyện, hai người đã có thể thấy Lương Hà từ phía xa.
Còn chưa kịp thương lượng đối phó Trư Long như thế nào, Lâm Quý chợt biến sắc.
Xa xa bên cạnh dòng sông, một con quái vật thân rắn đầu heo to lớn đang nằm lẳng lặng ở bờ sông, nó đã không còn động đậy.
Máu tươi màu tím chảy đầy đất.
Hơn nữa, ngay ở bên cạnh thi thể của Trư Long, có một người mặc hắc bào đang lẳng lặng đứng nhìn họ.
Một thanh âm khàn khàn vang lên.
"Yêu Bộ của huyện Thanh Dương?"