Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chớp mắt, sự tình bách quỷ dạ hành lại đi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, mỗi đêm, Lâm Quý đều sẽ đi tuần tra ở trong huyện thành.

Vô cùng may mắn chính là, đã không còn quỷ vật dám hại người ở trong thành.

Mà thừa dịp mấy ngày này, Quách Nghị cũng quay về phái Thanh Thành một chuyến, chuẩn bị đón lão bà của mình về.

Sau khi tra xét xong xuôi Lâm Quý lại mở rộng tuần tra ra khỏi thị trấn, hắn rời đi thêm mười dặm hướng về phía Lương Thành. Sau khi Lâm Quý thuận tay chém giết một chút quỷ vật ven đường, hắn mới hơi yên lòng một chút.

Thời điểm này là giữa trưa, nhưng một cơn mưa to vẫn đang bao phủ huyện Thanh Dương.

Trận mưa này bắt đầu hạ xuống từ ngày hôm trước, nhưng mãi cho đến hiện tại vẫn không có dấu hiệu yếu đi chút nào.

Mọi khi trên các con đường trong huyện Thanh Dương vô cùng náo nhiệt, vậy mà hai ngày gần đây, huyện thành không có người nào đi ra ngoài.

Lâm Quý đi ra khỏi phòng, hắn tiến tới chỗ rạp tránh mưa ở bên góc sân. Lắng nghe âm thanh của những hạt mưa đang đập vào trên hiên rạp, hắn thở ra một hơi dài .

Lâm Quý dọn ra một cái bàn vào bên trong rạp, sau đó hắn lại vào bếp đun một ít nước sôi mang ra ngoài.

Pha trà xong, hắn lại tự rót cho mình một chén, tiếp đó Lâm Quý rất thích thú nằm duỗi lưng ở trên một cái ghế.

Không lâu sau, Lỗ Thông tiến đến.

Hai cánh tay của gã đang xách đầy nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.

"Lão đại, đây là thịt ba chỉ và chân giò thượng hạng." Lỗ Thông cười híp mắt rồi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp, gã lại thúc giục, "Thời gian cũng không còn sớm, nếu ngài không có bận việc gì?"

"Gấp làm gì, chờ ta ngồi dậy đã." Lâm Quý ngáp dài một cái, liếc mắt sang nhìn Lỗ Thông.

"Chẳng phải ta đang rất đói bụng à." Lỗ Thông cười hắc hắc.

"Thịt bò kho tương mà ta bảo ngươi đi mua đâu?" Lâm Quý thuận miệng hỏi.

Lỗ Thông vỗ cái ót, vội vàng đứng dậy.

"Ta đã quên mất."

Ngay khi Lỗ Thông ra cửa, vừa đúng lúc va phải Quách Nghị.

"Vội vã đi đâu vậy?" Quách Nghị cũng thuận miệng hỏi một câu, bên cạnh y còn có một thiếu nữ có khuôn mặt rất xinh đẹp, thoạt nhìn dung mạo của nàng chỉ khoảng chừng ba mươi đổ lại.

"Quách ca, chị dâu." Lỗ Thông lên tiếng chào hỏi, "Ta đang muốn đi Như Ý lâu mua một ít thịt bò kho tương."

Đợi Lỗ Thông rời khỏi, Quách Nghị dẫn thê tử đi vào tiểu viện.

"Lão đại."

"Lâm bộ đầu."

"Lão Quách, tẩu tử, các ngươi mau ngồi đi, trà vừa mới pha xong." Lâm Quý đứng dậy chào hỏi, nói, "Ta cũng nên bắt đầu xuống bếp."

"Cần giúp đỡ gì không?" Quách phu nhân vội vàng hỏi.

"Không cần, một mình ta là đủ rồi." Lâm Quý cười từ chối.

Làm gì có đạo lí để cho khách phải động tay giúp đỡ.

Sau khi đi vào phòng bếp, Lâm Quý chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay sang phía sân nhà bên cạnh hô lớn: "Rời giường đi, chuẩn bị đến giờ ăn cơm!"

"Vừa mới sáng sớm, ngươi đã phá đám giấc ngủ của người khác, đáng giận tột cùng!" Thanh âm của Chung Tiểu Yến tràn đầy khó chịu vang lên.

Lâm Quý có thể tưởng tượng được vẻ mặt không kiên nhẫn và bộ dạng của nàng ta đang ngồi trên giường. Chắc chắn cô nàng còn rất buồn ngủ.

"Nguyên lai địa phương mà ngươi sinh sống gọi buổi trưa là buổi sáng ư." Lâm Quý trào phúng một câu.

Sau đó hắn đã nghe thấy trong sân nhà bên cạnh, nha hoàn Linh nhi phải nhỏ nhẹ khuyên bảo, thuyết phục mãi Chung Tiểu Yến mới chịu buông đồ sứ trong tay mà không ném đi.

Chung Tiểu Yến đã dọn đến ở ngôi nhà bên cạnh tiểu viện của Lâm Quý. Đó chính là ngôi nhà của Tống gia mua lúc trước.

Cô gái này không biết đã đứt dây thần kinh nào, khi không tự nhiên ở lại Thanh Dương huyện để gia nhập Yêu Bộ. Ngoải ra, hình như huyện lệnh đại nhân cũng rất khách khí với Chung Tiểu Yến, có thể thấy thân phận của cô nàng này cũng không đơn giản.

Chỉ nhìn tuổi tác của nàng ta còn nhỏ hơn Lâm Quý, vậy mà cô nàng cũng đã là tu sĩ Đệ Tam cảnh, có thể đơn giản mới là lạ!

Sau đó Tống Nhị nghe nói nàng mới tới Yêu Bộ chưa có chỗ ở, vì vậy gã đã chủ động đưa tặng tòa nhà để không này.

Trong phòng bếp, Lâm Quý nhanh nhẹn phân chia nguyên liệu nấu ăn.

Lâm Quý cắt một nửa số thịt ba chỉ thành những miếng bằng nhau, số còn lại hắn trực tiếp băm nhỏ ra thành thịt băm.

Hắn lại chuẩn bị hành tây nước gừng, trứng gà và các loại hương liệu nấu ăn rồi quấy đều lên.

Cho dầu vào chảo.

Sau một lát, mùi thịt trong bếp đã bay ra khắp sân.

Liền đó, Lỗ Thông cũng đã đi mua thịt bò kho tương quay về.

Lâm Quý nhận lấy thịt bò kho tương rồi thái nó ra đầy một mâm lớn, trộn lẫn với các hương liệu, dấm chua, nước sốt, ớt,.. rồi lại đưa cho Lỗ Thông.

"Mang đồ lên cho mọi người ăn đi, thức ăn ta đã chuẩn bị gần xong hết rồi, ngươi đi lấy thêm hai vò rượu từ trong căn hầm của ta ra đây."

"Đã hiểu."

Không bao lâu sau, Chung Tiểu Yến cũng dẫn Linh nhi đi sang.

Nhân thủ của Yêu Bộ huyện Thanh Dương đã đến đông đủ, bọn họ cùng ngồi tránh phía dưới ngôi rạp che mưa, câu được câu không trò chuyện rôm rả.

"Lỗ Thông, vào bưng thức ăn lên đi!" thanh âm của Lâm Quý từ trong bếp truyền ra.

Lỗ Thông phấn khích như một cậu bé chạy vào phòng bếp.

Một lát sau, hai người cùng bưng đồ ăn đi ra.

"Thịt kho tàu, thịt viên Tứ Hỉ, thịt chân giò nướng hun khói, đây đều là những món ngon gia truyền của ta, xin mời mọi người dùng thử."

Đang nói, hắn đã nhìn thấyvLỗ Thông ngồi xuống định cầm lấy đôi đũa, Lâm Quý dùng ngay cái muỗng to đập cho gã một phát vào ót.

"Không thấy trong bếp vẫn còn có vài bàn thức ăn a, mau bưng ra!"

"A." Lỗ Thông ủy khuất ba ba để đũa xuống.

Rất nhanh, mọi người đã bắt đầu ăn uống.

Lâm Quý ngồi xuống tại bên cạnh bàn ăn, hắn vừa lòng thoả ý nhìn những khách nhân đang dùng bữa.

Không có người nào nói chuyện, chỉ có tiếng động lúc chiếc đũa va chạm với cái chén kêu leng keng.

"Như thế nào?" Lâm Quý gắp 1 miếng thịt kho tàu lên nhấm nháp, thuận miệng hỏi.

Lỗ Thông không để ý tới Lâm Quý, toàn bộ sự tập trung của gã đều đã tiến vào trong cái bát.

Quách Nghị cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên, Quách phu nhân cũng gật đầu liên tục.

Chung Tiểu Yến thì lại tỏ ra hơi có chút ngạc nhiên.

"Thật không thể tưởng tượng cái tên nhà ngươi lại có tay nghề tốt như vậy, ngươi làm bộ đầu quả thật đáng tiếc. Như vậy đi, ngươi cứ đến làm đầu bếp cho ta , bổn công tử sẽ trả cho ngươi một trăm lượng một tháng!"

"Ta đi làm đầu bếp thì ai sẽ làm bộ đầu?"

"Ta chứ ai." Chung Tiểu Yến trả lời.

Lâm Quý liếc mắt, lười quan tâm tiểu tử gân gà nhạt nhẽo này.

Sau khi cơm nước no nê, mấy người bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.

"Trận mưa này đúng là kỳ quái, những năm qua ta chưa từng thấy có mưa lớn như vậy ở huyện Thanh Dương." Lâm Quý nhìn cơn mưa đang dần nặng hạt phía ngoài, khuôn mặt hắn không che dấu được vẻ hiếu kì.

"Đúng là có chút kỳ quái." Lỗ Thông ở một bên phụ họa, "Ta từ nhỏ lớn lên tại trong huyện, cũng chưa từng thấy qua."

"Hơn nữa mưa lớn liên tục như vậy đã ba ngày, nếu như không phải huyện chúng ta còn cách Lương Hà hơn mười dặm, có lẽ trong huyện cũng đã gặp phải nạn hồng thủy."

Đúng lúc này, Quách Nghị đột nhiên nghĩ đến điều gì.

"Nói đến trận mưa này, hai ngày qua dường như ta đã nghe được một ít lời đồn."

"Tin đồn gì?" Lâm Quý hỏi.

"Trong huyện có người thả ra tin đồn, y nói cơn mưa này là thần sông Lương Hà nổi giận, chỉ cần tế tự thần sông đầy đủ, trận mưa này tự nhiên sẽ dừng lại." Khi Quách Nghị nói ra những lời này, y cũng có vài phần xấu hổ.

Lâm Quý càng nhịn không được cười phá lên.

Lỗ Thông khó hiểu nói: "Lão đại, ngươi đang cười cái gì?"

"Đúng vậy, ngươi cười cái gì?" Ở một bên Chung Tiểu Yến cũng truy vấn.

"Thứ gọi là thần sông, chẳng qua chính là một vài tên yêu quái biến thành, đám dân chúng truyền miệng nhau thì cũng đành. Lão Quách, chẳng lẽ ngươi cũng tin việc này ư?"

"Ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi." Quách Nghị cười khoát tay.

Lâm Quý nhìn về phía Lỗ Thông, lông mày chau lấy: "Ngày thường ta luôn khuyên ngươi đọc sách nhiều một chút, không thì lấy Quỷ Quái Chí Dị của Giám Thiên Ty ra mà xem! Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, nghe chuyện gì cũng ngạc nhiên, có mất mặt hay không?"

Lỗ Thông đã quen bị Lâm Quý mắng, gã chỉ cười cười.

Nhưng ánh mắt của Lâm Quý vô tình hay hữu ý lướt qua Chung Tiểu Yến

Bà chằng này làm sao có thể nhịn.

"Ngươi nhìn ta đủ chưa?" Chung Tiểu Yến nổi giận đùng đùng, trong lòng nàng cảm thấy mấy câu vừa rồi hình như có chỗ nào không đúng.

"Không cẩn thận nhìn qua, thật có lỗi." Lâm Quý giả vờ xin lỗi.

Nhưng vào lúc này, cửa lớn của tiểu viện bị đẩy ra.

Tống Nhị dẫn theo một ông lão đi nhanh vào trong sân.

"Thủ lĩnh, người này là dân chạy nạn từ huyện Lương Hà trốn tới, ngài nên nghe lão nói đi." Tống Nhị đẩy lão đầu về phía trước.

Lão đầu tự giác té quỵ trên mặt đất.

"Đại nhân, trận mưa này là do thần sông đã tức giận, ngài cần phải quan tâm a!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK