Khi Lâm Quý và Mộ Dung Ca nhìn về phía Địa Dương kia, thì nó cũng cảm nhận được ánh mắt của hai người. Nó buông một nửa phần thịt thối rữa còn đang ăn dang dở trong lòng bàn tay của mình xuống, với đôi mắt đen đó nó nhìn lại hai người. Một tiếng gầm vang lên. Lâm Quý chỉ cảm thấy khó chịu, trong lòng nổi lên mấy phần lửa giận vô hình. “Tập trung suy nghĩ, đừng để bị oán khí kia làm nhiễu loạn tâm trí.” Mộ Dung Ca nhắc nhở. Nói thì nói như vậy, nhưng rất nhiều
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.