Thời điểm Lâm Quý đi xuống đến dưới lầu, tất cả mọi người vẫn còn đang ở trạng thái choáng váng.
Gã đạo sĩ kia rất lợi hại, ít nhất gã cũng phải là Đệ Tứ Cảnh Thông Tuệ cảnh, tu sĩ cảnh giới này, trí tuệ được tăng cường, nguyên thần mở rộng ra, ngũ giác đã cường hóa.
Dù là Lâm Quý đây, có lẽ ngoại trừ chạy trốn ra cũng không có biện pháp nào khác.
Mà một nhân vật như vậy, lại bị đại sư Hành Si đánh cho sống dở chết dở chỉ bằng một chiêu Phật chưởng nhẹ nhàng.
"Đại sư Hành Si không giết gã sao?"
"A di đà phật, tất cả đều có luật pháp của triều đình xử trí, lão tăng sẽ không bao biện làm thay." Đại sư Hành Si nói.
Lâm Quý gật đầu, nhưng trong lòng có chút nồng nhiệt.
Trận náo nhiệt này chỉ nhìn thôi đã đầy đủ cho thỏa nguyện, không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Đạo sĩ kia giết chết bảy tám người dân vô tội, dựa theo luật pháp Đại Tần, nhẹ nhất cũng phải trảm lập quyết. Đêm nay xét xử, sáng mai sẽ tại cửa chợ chém đầu thị chúng.
Lâm Quý chỉ cần ghi tên của gã vào Nhân Quả Bộ, ngày mai lại đích thân cầm đao chém đầu. Ban thưởng của Thiên đạo sẽ lập tức tới tay.
Tuy rằng Lâm Quý là thiên về Phật hệ, nhưng tình huống đưa chỗ tốt tới tận cửa hắn chẳng lẽ còn từ chối.
Hắn tiện tay tìm một sợi dây thừng trói gã đạo sĩ lại, tiếp đó một cước đạp phá đan điền của gã. Đau đớn kịch liệt khiến đạo sĩ tỉnh lại, phát giác được tình huống của mình, gã lập tức chửi ầm lên: "Cẩu quan, sao ngươi dám. . ."
Lời nói mới ra khỏi miệng, Lâm Quý lại đá thêm 1 cước vào miệng gã khiến mấy cái răng rơi ra.
Loại tu sĩ không để ý tính mạng của thường dân trăm họ, tự nhận là cao siêu hơn người, vì trảm yêu trừ ma mà "Giết yêu chém ma", hắn cũng rất chán ghét.
"Ngươi chỉ sống đến trưa mai thôi, im miệng cho ta."
Vừa nghe được lời này, đạo sĩ lập tức mở to hai mắt nhìn. Gã còn đang định cãi lại nhưng Lâm Quý đã lấy một khối vải rách nhét vào miệng của gã.
"Tống Nhị, dẫn kẻ này về nha môn, nhờ Huyện lệnh thăng đường phán gã tội trảm lập quyết, giữa trưa ngày mai ta sẽ tới hành hình."
"Tuân mệnh." Tống Nhị xách lấy gã đạo sĩ rời đi.
"Lâm thí chủ, sắc trời đã tối, lão tăng liền cáo từ trước. Ngày mai sau giờ Ngọ, lão tăng sẽ đến cửa bái phỏng."
"Đại sư còn có việc tìm ta sao?" Lâm Quý có chút ngoài ý muốn.
Đại sư Hành Si cười nói: "Lão tăng tới Thanh Dương huyện này, thứ nhất là vì sự tình Thiên Nga nữ báo ân, thứ hai là vì đến gặp thí chủ."
Nói xong, đại sư Hành Si lại không tiếp tục giải thích.
Lúc này Thiên Nga nữ đã hóa thành nguyên hình, biến thành một con thiên nga trắng cao hơn cả người thường.
Lão tăng ngồi xếp bằng phía trên con thiên nga, thoáng mỉm cười rồi bay đi.
Thấy vậy, Lâm Quý cũng không tiếp tục truy vấn.
Dù sao ngày mai đại sư Hành Si sẽ còn tìm đến hắn, một đêm mà thôi, lòng hiếu kỳ của hắn cũng chưa nặng đến vậy.
Đêm đã khuya, người nhà của những kẻ xui xẻo bị xà nhà đè chết tại Minh Hoa lâu đánh trống kêu oan. Lý Huyện lệnh suốt đêm thăng đường xét xử.
Sau khi ông nghe xong sự việc, đầu tiên là thưởng cho tên đạo sĩ 50 trượng ngay tại trước mặt gia thuộc người nhà của nạn nhân, sau đó lại dùng các hình cụ bức cung tra tấn, thay phiên cho gã đạo sĩ thử một lần.
Nếu như vẫn còn tu vi, điểm ấy bị thương da thịt tự nhiên tính không là cái gì. Nhưng Lâm Quý đã phá đan điền của gã, này một chuỗi đại hình đi qua, gã cũng đã cách cái chết không xa.
"Buổi trưa ngày mai, mang gã ra cửa chợ, trảm."
Thẻ lệnh rơi trên mặt đất, đạo sĩ đã được xác định tội chết.
Nếu là thường ngày, cho dù là trảm lập quyết, cũng phải dâng thư đến Hình bộ Kinh Thành, chờ sau khi Hình bộ xác nhận tin tức trở lại, mới có thể hành hình. Nhưng bây giờ là loạn thế, các địa phương có thể trảm trước rồi tâu sau.
Trình tự tử hình có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, hôm nay có thể chém đầu, sẽ tuyệt đối không kéo dài tới ngày mai.
Lâm Quý vừa chạy về huyện nha, hắn mang đạo sĩ dẫn tới trong đại lao. Đội trưởng nhà lao gặp Lâm Quý xuất hiện, vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Lâm bộ đầu, đây là phạm nhân tử hình ngày mai sao?"
"Ừ."
"Được, ta sẽ đi chuẩn bị cơm chặt đầu."
"Gã đã không còn răng, giảm đi đi." Lâm Quý lắc đầu, đuổi đội trưởng nhà lao đi.
Nhìn gã đạo sĩ đang hấp hối, Lâm Quý lấy ra Nhân Quả Bộ.
'Yêu đạo hành động bất lương không kiêng nể gì cả, hại chết dân chúng vô tội, nên chém.'
Sau khi viết thêm nội dung mới vào chỗ trống, Lâm Quý mới thuận miệng hỏi:
"Ngươi tu vi không thấp bây giờ lại chật vật như vậy, ngươi có từng hối hận hay không?"
"Phì! Từ xưa nhân yêu bất lưỡng lập, vì trảm yêu ta ngộ sát mấy tên dân đen đê tiện thì đã là cái gì." Đạo sĩ đã không còn răng, nói chuyện rất khó khăn, nhưng còn rất cứng đầu.
"Sắp chết đến nơi còn chấp mê bất ngộ, đáng tiếc cho một thân đạo hạnh của ngươi." Lâm Quý lắc đầu, cũng lại lười cùng gã nhiều lời.
Đóng cửa nhà lao lại, gọi tên đội trưởng lại dặn dò một tiếng đừng để cho phạm nhân bị chết, Lâm Quý liền quay về nhà nghỉ.
Gữa trưa ngày hôm sau, tại cửa chợ bán thức ăn. Phía dưới lưỡi đao, cổ của gã đạo sĩ đã bị đặt tại trên lỗ thủng.
Nếu là tội phạm tầm thường, chỉ cần quỳ trên mặt đất dùng một cây đại đao chém là được. Nhưng tu sĩ thì khác, khi chém đầu ít nhất cũng phải dùng Hổ Đầu trảm mới được.
Đây là Đại Tần khai quốc đến nay liền định ra quy củ.
Lâm Quý cầm áp đao, hỏi: "Còn có lời gì muốn nói nữa không?"
Đạo sĩ không nói một lời, nhắm mắt chờ chết. Thấy vậy, Lâm Quý cũng không nhiều lời nữa. Buổi trưa vừa đến, trên ở đài giám trảm, Lý Huyện lệnh lập tức ném lệnh kỳ.
Áp đao hạ xuống, máu tươi phun ba thước, đầu và thân gã đạo sĩ chia lìa.
Ngay sau đó, Lâm Quý cũng cảm giác được, một cỗ sức mạnh huyền diệu khó giải thích bao quanh tại trên người mình.
Linh khí ở trong đan điền có vài phần xao động, lại tăng trưởng không ít. Nhưng cụ thể có bao nhiêu chỗ tốt, còn phải chờ khi hắn tu luyện, mang những năng lượng không biết này luyện hóa mới có thể hiểu rõ.
"Suýt chút nữa thì ta áp chế không nổi linh khí trong đan điền, đạo sĩ kia đã gây ra những tội ác kinh khủng đến đâu a." Lâm Quý có chút kinh sợ.
Dù là cái lần chém Quỷ Tướng, Lâm Quý cũng không cảm thấy linh khí vùng đan điền tăng trưởng rõ ràng như vậy.
"Ngươi thật đúng là chết chưa hết tội."
Hành hình về sau, Lâm Quý lập tức quay về nhà.
Tu luyện một canh giờ, sau khi miễn cưỡng chế trụ linh khí trong đan điền, hắn đành phải rời khỏi trạng thái tu luyện.
Bởi vì đại sư Hành Si đã đến.
"Đại sư đã đến." Lâm Quý rót một chén trà cách dạ đưa tới.
Đại sư Hành Si cũng không đụng tới chén trà.
"Lâm thí chủ có còn nhớ, lần trước lúc ta và ngươi gặp mặt, ta đã nói gì sao?" Đại sư Hành Si hỏi.
"Đại sư nói ta có duyên thâm hậu với ngã Phật, muốn độ ta vào không môn." Lâm Quý lắc đầu nói, "Ta lại không có ý định xuất gia, nếu như vẫn là vì việc này, đại sư không cần mở miệng."
Đại sư Hành Si có chút thất vọng.
"Thí chủ đã không nguyện ý thì thôi vậy, lão tăng tới tìm thí chủ, cũng không phải là vì việc này."
Dừng một chút, nụ cười trên mặt đại sư Hành Si hiếm khi biến mất. Thấy bộ dáng nghiêm túc này, Lâm Quý cũng buông chén trà trong tay xuống.
"Đại sư tìm ta có chuyện gì?"
"Định Hồn Hàng Ma Xử thí chủ vẫn giữ sao?"
Lâm Quý giật mình.
Cũng chỉ có chuyện xấu này, hắn thật sự một chút xíu cũng không muốn nhắc tới.
"Đến ngay đây." Lâm Quý bất động thanh sắc đáp lời, còn nói thêm, "Vô công bất thụ lộc, bảo vật này của Phật Môn tại hạ cầm phỏng tay, vẫn là đại sư cầm trở về thôi."
Nói rồi Lâm Quý định trở về phòng lấy ra Hàng Ma Xử.
Đại sư Hành Si lại lắc đầu, nụ cười trên mặt một lần nữa hiển hiện, có vài phần chế nhạo đánh giá Lâm Quý.
"Thí chủ vội vàng muốn trả lại Kim Cương Hàng Ma xử, chắc là đã biết rõ sự tình rồi chăng?"
Nói đến phân thượng này, Lâm Quý cũng không cần thiết giấu giếm.
"Vậy kẻ ta đã giết, thật sự là nhi tử của Quỷ Vương ở Lương Thành? Bây giờ Lương Thành bị vạn quỷ vây thành, cũng là bởi vì ta?"
Đại sư Hành Si gật đầu.
"Có điều việc này không coi là to tát, con trai của Quỷ Vương chỉ là một cái cớ mà thôi."
"Có ý gì?" Lâm Quý truy vấn.
"Đợi thí chủ tấn cấp Đệ Tứ Cảnh về sau sẽ hiểu." Đại sư Hành Si đứng dậy chắp tay trước ngực, nói, "Việc này có đại công đức, không phải thí chủ không thể làm."
"Chuyện gì? Ta chỉ là một bộ đầu Khai Linh cảnh nho nhỏ, còn có đại công đức có thể rơi xuống trên đầu ta sao?"
"Thí chủ chỉ cần giữ gìn tốt Hàng Ma Xử, tiếp đó kiên trì chờ đợi là được."
Nói xong, đại sư Hành Si không để ý Lâm Quý truy vấn và giữ lại, thản nhiên rời đi.
Đợi đến lúc thân ảnh của đại sư Hành Si biến mất, Lâm Quý mới bất đắc dĩ dừng lại bước chân.
"Con lừa trọc này, nói chuyện toàn nói một nửa!"
"Không đúng, lúc trước y đưa cho ta Kim Cương Hàng Ma xử, phải chăng cũng đã tính đến ta gặp được tên Quỷ Tướng kia?"
"Chẳng lẽ cái chết của nhi tử Quỷ Vương, nằm trong kế hoạch của y? Nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy, chỉ là một gã Quỷ Tướng lại dám gây chuyện bừa bãi trên quan đạo?"
Lâm Quý không dám nghĩ tiếp. Nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ sẽ dọa hỏng chính mình.
"Mà thôi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đại sư Hành Si có thể đích thân nói với ta về chuyện này, thì không phải hại ta."
"Trở về tu luyện thôi, tất cả đều là vật ngoài thân, duy chỉ có tu vi là của mình. Cho dù đến lúc đó thật sự có chuyện nguy hiểm gì để cho ta làm, tu vi cao một phần, cũng có thể nhiều một phần bảo vệ được tính mạng."
Vào Giám Thiên Ty đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Quý bức thiết muốn tăng lên tu vi.