Lâm Quý nhận ra người đang tới, chính là bộ đầu của phủ nha Lương Thành - Ngô Phi.
Người này khác biệt với Lâm Quý, sau khi gã lên làm bộ đầu thì chỉ qua loa cho xong chuyện, Ngô Phi này lại là một kẻ một lòng luồn cúi.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, ba mươi mấy tuổi đã có tu vi đệ tam cảnh Khai Linh cảnh đỉnh phong, nhân vật như vậy, dù thế nào cũng không nên thoả mãn với hiện trạng mới phải.
Ngô Phi dẫn theo mấy tên thủ hạ, từ xa đã thấy được Lâm Quý.
"Chính là Lâm bộ đầu của Thanh Dương huyện phải không?"
"Là ta." Lâm Quý gật đầu.
Sau khi Ngô Phi đến gần, đầu tiên là liếc mắt quan sát ba tên thư sinh đang té trên mặt đất, lúc này mới hỏi: "Lâm bộ đầu, trong đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Triển đại nhân để cho ta chạy suốt đêm tới chỗ này dò xét, nói là ngoài Lương Thành có quỷ khí tàn phá bừa bãi."
Triển đại nhân mà gã nói, chính là quan trấn phủ tọa trấn Lương Châu tại Lương Thành - Triển Thừa Phong, là quan viên cao nhất trong Giám Thiên Ty ở Lương Châu.
"Trong miếu sơn thần có quỷ tốt hại người, sau khi ta giải quyết lại dẫn tới một Quỷ Tướng." Lâm Quý thuận miệng giải thích nói, "Vô cùng may mắn là Quỷ Tướng kia cũng không lợi hại, đã bị ta giết."
"Vì sao Quỷ Tướng dám ở gần quan đạo mà không kiêng nể gì như vậy?" Ngô Phi nhíu mày.
"Ta cũng không biết, nhưng nếu muốn điều tra việc này, cũng nên là sự vụ của Ngô bộ đầu." Lâm Quý chắp tay, cười nói, "Thỉnh cầu Ngô bộ đầu mang theo ba vị thư sinh này quay về Lương Thành tu dưỡng mấy ngày, tại hạ còn muốn đi Kinh Thành báo cáo công tác, phải đi rồi."
Tất nhiên là Ngô Phi không có dị nghị.
Nếu Lâm Quý muốn quản chuyện này, dĩ nhiên gã sẽ ngăn trở.
Đợi đến lúc Lâm Quý rời khỏi, Ngô Phi mới nhìn thuộc hạ.
"Lát nữa sau khi trở về, nên biết báo cáo với Triển đại nhân như thế nào chưa?"
Có Yêu Bộ vội vàng nói: "Quỷ Tướng hung mãnh, Lâm Quý không địch lại. Sau khi Ngô bộ đầu đến đã ra sức chém giết."
"Quá mức rồi." Ngô Phi lắc đầu, "Cứ nói ta và Lâm Quý liên thủ đi."
Lương Thành là địa bàn của Ngô Phi gã, có sự tình Quỷ Tướng hại người, lại bị bộ đầu của Thanh Dương huyện giải quyết rồi, chuyện này nói ra cũng không hay.
Hơn nữa công lao trảm một Quỷ Tướng cũng không nhỏ, Lâm Quý lại muốn đi Kinh Thành báo cáo công tác, tất nhiên chuyện này sẽ do Ngô Phi gã nói cái gì thì chính là cái đó.
"Mang theo ba tên thư sinh này, quay về Lương Thành đi."
. . .
2 canh giờ sau.
Lúc giữa trưa, sau cơn mưa thì bầu trời sáng sủa vô cùng.
Lâm Quý ngâm nga khúc hát, bước chân nhẹ nhàng đi trong rừng, thỉnh thoảng chóp mũi hơi giật giật ngửi ngửi.
Trước đây không lâu, lúc hắn đang chạy trên đường, đột nhiên ngửi được một mùi rượu thấm vào ruột gan, thoáng cái quấn lấy hồn của Lâm Quý. Hiện tại hắn không đi trên đường nữa, mà men theo mùi rượu vào sâu trong rừng.
Vượt qua một dòng suối nhỏ, lại dọc theo một vách núi có nước chảy xuống, Lâm Quý đi tới bên trong một sơn cốc bí ẩn.
Mùi rượu càng nồng đậm.
Lâm Quý hít một hơi sâu, ánh mắt tập trung vào giữa sườn núi, chỗ đó có một bệ đá tầm thường.
Nhẹ nhàng nhảy lên thật cao, chân đạp vào vách đá mượn lực vài lần, Lâm Quý đã dễ dàng tới trên bệ đá.
Thấy trong bệ đá này, lõm xuống tạo thành một hố đá tự nhiên, trong đó tràn đầy rượu trái cây, ánh mắt Lâm Quý cũng phát sáng lên.
'Kẹt ... kẹt '
Trong sơn cốc, không ngừng có tiếng kêu líu ríu của khỉ, thỉnh thoảng còn có đá rơi trên thân Lâm Quý.
"Ha ha, Hầu Nhi Tửu này, ta vốn tưởng rằng chỉ là chuyện cổ tích mà thôi, không thể tưởng lại có thật. Xem ra cái này chính là phần thưởng cho việc hôm qua ta chém giết Quỷ Tướng rồi đây."
Lâm Quý dùng hai tay nâng lên một bụm rượu, tiếp đó không thể chờ đợi được uống một hơi cạn sạch.
Vào miệng, đầu tiên là chát, sau đó lại chuyển thành ngọt.
Là vị ngọt tinh khiết của trái cây trong rừng, hương thơm nồng đậm khiến say mê, cả hai yếu tố hương và vị hợp nhau càng khiến rượu này thêm tuyệt diệu, phải nói là hương vị đặc biệt khó quên.
Ngay sau đó, Lâm Quý chợt trừng to mắt.
Bởi vì hắn cảm thấy, dường như linh khí trong đan điền cũng tăng trưởng vài phần, mơ hồ toàn thân cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
"Rượu ngon! Quỷ mới biết đám khỉ này ngâm những thứ linh quả quý hiếm gì vào rượu, vậy mà rượu này còn có ích cho sự tu luyện của ta."
Lâm Quý từ trong bao lấy ra hồ lô đựng nước.
Sau khi dùng nước trong hồ lô rửa sạch phía ngoài của hồ lô, rồi nhét thẳng hồ lô vào trong hố đá.
Mắt thấy giữa hố rượu xuất hiện một vòng xoáy cỡ nhỏ, sau một lát, hố rượu vốn tràn đầy đã cạn xuống gần một nửa.
"Hố này chứa khoảng năm cân rượu, vậy là đủ rồi." Lâm Quý cầm hồ lô ực mạnh một cái, vô cùng thống khoái.
Cái thế giới này thiếu thốn những trò giải trí, Lâm Quý cũng không phải là dân làng chơi, cho nên chỉ có mỹ thực và rượu ngon là sở thích không thể dứt bỏ của Lâm Quý.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên sau lưng Lâm Quý vang lên một âm thanh xé gió.
Lông mày Lâm Quý nhíu lại, thoáng nghiêng người.
Ngay sau đó, một tảng đá hung hăng đập vào mỏm núi trên vách đá, đá vỡ văng khắp nơi, rơi xuống trên mặt Lâm Quý, vậy mà lại khiến hắn cũng cảm nhận được vài phần đau đớn.
"Ồ?" Lâm Quý hơi bất ngờ nghiêng đầu, nhưng không phát hiện được kẻ ném tảng đá, ngược lại là cảm thấy trời tối sầm lại.
Nhưng sau một khắc, Lâm Quý phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một còn khỉ khổng lồ đang nhảy xuống từ trên đỉnh núi, tấn công về phía Lâm Quý rất hung hăng.
"Hầu Vương sao? Xem ra đã có yêu thân, chắc là thành tinh."
Nghĩ tới đây, Lâm Quý rút ra trường kiếm bên hông, dùng thân kiếm chắn ngang qua.
Lúc Hầu Vương sắp nhảy xuống tới, Lâm Quý nhẹ nhàng nhảy qua một bên, sau đó đập thân kiếm vào trên đầu của Hầu Vương.
"Chít chít!" Hầu Vương bị đau bưng kín đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Lâm Quý lại cười ha ha nói: "Lấy vài cân rượu của ngươi thì thế nào, cũng chưa chiếm hết của ngươi."
Dường như Hầu Vương có thể nghe hiểu tiếng người, nghe Lâm Quý nói như vậy, trên mặt nó nổi lên thần sắc ủy khuất như con người, nó ôm đầu nhìn Lâm Quý, cũng không dám động thủ nữa.
Vừa mới chỉ là đánh bằng thân kiếm, nếu đổi thành mũi kiếm, thì cũng không đơn giản chỉ là bị đau đầu.
Ngược lại là Lâm Quý, thấy thái độ này của Hầu Vương, hơi không đành lòng.
"Mà thôi, tính là ta thiếu nợ ngươi." Lâm Quý cười nói: "Đợi ngày khác ta có linh quả, hoặc là thứ tốt có ích cho sự tu hành của ngươi. Đến lúc đó chừa lại một phần cho ngươi, coi như là đền bù cho Hầu Nhi Tửu này, được không?"
Hầu Vương ngẩn người, vẻ ủy khuất trong mắt tiêu tán không ít, nhưng rất nhanh, nó lại ôm đầu ngã xuống.
Thấy một màn như vậy, ngược lại Lâm Quý bị tức đến bật cười.
Hầu Vương này đang xiếc khỉ sao, diễn trò rồi!
"Lòng tham không đáy, còn muốn bị đánh hả?"
Trường kiếm trong tay Lâm Quý lật ra, Hầu Vương sợ tới mức vội vàng bò dậy, không dám giả bộ ủy khuất nữa.
Lâm Quý lắc đầu bất đắc dĩ, sau khi thu hồi trường kiếm và hồ lô rượu thì nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.
. . .
5 ngày sau.
Bên ngoài Kinh Thành.
Một thương đội xếp thành hàng, chậm rãi tiến về thành lớn phía xa xa.
"Lâm tiểu ca, đến Kinh Thành rồi." Quản sự của thương đội tìm được Lâm Quý, hỏi, "Tiểu ca vào thành rồi đi chung với chúng ta, hay muốn đi nơi khác?"
"Đã có chỗ muốn đi." Lâm Quý từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau đó chắp tay về phía thùng xe, nói: "Đa tạ tiểu thư đã thu lưu."
"Lâm công tử nói gì vậy, nếu trên đường không có Lâm công tử ra tay tương trợ, thương đội nho nhỏ này của chúng ta chỉ với vài ba hộ vệ, cũng không phải đối thủ của đám cường đạo kia."
"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến." Lâm Quý khoát tay áo, tiếp đó bước nhanh rời đi thương đội, đi về phía cửa thành cao ngất kia.
Sau khi cáo biệt thương đội mà hắn đã đi nhờ xe, Lâm Quý lướt thẳng qua đội ngũ đang xếp hàng kiểm tra để được qua cửa thành, đi tới phía trước nhất.
"Ồ, tại sao người này lại chen ngang?" Có người không vừa mắt nói.
Lâm Quý xoay người lại nở nụ cười, nhưng không có giải thích, mà lấy ra lệnh bài Giám Thiên Ty, giơ về phía ánh mắt bất thiện của vệ binh cửa thành.
Vệ binh vừa thấy chữ 'Trảm' trên lệnh bài Giám Thiên Ty, vội vàng khom người hành lễ, nhường ra đường vào thành.
Sau khi vào thành, nhìn cảnh tượng phồn hoa hoàn toàn bất đồng với Lương Thành và Thanh Dương huyện, Lâm Quý thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Từ đầu đến cuối đã chậm trễ nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đến."