Quản gia nghe xong vội vàng chạy ra ngoài.
“Biến Bà?” Lạc Huyền Nhất coi như vẫn còn trấn định, tiếp tục hỏi: “Lâm bộ đầu, Biến Bà là gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?”
Lâm Quý suy ngẫm những mô tả trong Quỷ Quái Chí Dị, giải thích: “Lấy tà pháp khóa lại sinh cơ người sống, đưa vào quan tài, chôn sâu ở nơi âm khí hội tụ.”
Ngay lập tức, sắc mặt của Lạc Huyền Nhất trở nên vô cùng khó coi.
“Sau bảy ngày, mở quan tài là có thể luyện người sống thành Biến Bà.” Giọng Lâm Quý tiếp tục vang lên.
Nói thì đơn giản, nhưng nếu muốn hoàn thành các bước này thì cần phải có những điều kiện đặc biệt.
Lâm Quý đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lạc phu nhân.
Con gà sống lúc nãy, giờ đã bị ăn chỉ còn lại xương cốt.
Trên tay và khắp mặt của Lạc phu nhân bê bết máu gà, lông gà cũng vương vãi khắp mặt đất xung quanh.
Nhưng bà lại không hề hay biết. Sau khi ăn xong gà sống, bà lại ôm túi thơm, bắt đầu khóc thút thít.
“Biến Bà có tướng mạo giống như một người bình thường, ngoại trừ việc sẽ có những vết loét trên cơ thể… như sau cổ của Lạc phu nhân. Ta tin trên người bà ấy có càng nhiều những vết như vậy. Dù sao bà ấy cũng đã bị chôn bảy ngày ở Âm Địa, không khác gì người chết. Sinh cơ trên người bà ấy, chẳng qua là những sinh cơ được khóa lại lúc chôn sống mà thôi.”
“Trừ cái đó ra, trên cơ thể Biến Bà còn tỏa ra mùi hôi thối, lại không thể dính nước. Mùi hôi thối đó là mùi của xác chết, không thể dính nước là vì Âm Địa vốn quá thừa âm khí, thủy thuộc tính âm, nếu để nhiễm vào thì sẽ làm cho sinh cơ còn sót lại của Biến Bà bị tiêu hao hầu như không còn.”
“Sau khi sinh cơ tiêu hao hầu như không còn thì sẽ như thế nào?” Lạc Huyền Nhất không còn vẻ trấn định như vừa nãy nữa, giọng nói run run, có vẻ sợ hãi, lại giống như không thể nào chấp nhận được thê tử của mình đã biến thành bộ dáng này.
Lâm Quý đang định trả lời thì một âm thanh hùng hậu từ bên ngoài bất ngờ vang lên.
“Sau khi sinh cơ tiêu hao hầu như không còn, tay chân bà ấy sẽ biến thành móng vuốt, lông mọc khắp người. Tóm lại, bà ấy sẽ biến thành yêu vật, không còn là người nữa”
“Tôn đại nhân!” Lạc Huyền Nhất vội vàng làm lễ chào hỏi.
Lâm Quý cũng đưa mắt về phía cửa lớn.
Tôn Hà Nhai, quan trấn phủ của Kinh thành, là đại nhân vật chấp chưởng sự vụ của Giám Thiên Ti ở Đại Kinh châu.
Tôn Hà bước vào trong phòng, đầu tiên nhìn lướt qua Lạc phu nhân còn khóc nức nở, than nhẹ một tiếng, sau đó mới đưa ánh mặt đặt trên người Lâm Quý.
“Ngươi là…?”
“Bộ đầu huyện Thanh Dương, Lâm Quý, gặp qua Tôn đại nhân.”
“Bộ đầu ở huyện?” Tôn Hà Nhai nhíu mày, hỏi: “Biến Bà này cũng không phải yêu vật thường gặp, làm sao ngươi có thể nhận ra?”
“Trong Quỷ Quái Chí Dị có ghi chép.”
“Bên trong cuốn sách đó đâu phải chỉ mấy ngàn loại quỷ quái tà ma, ngươi có thể nhớ kỹ tất cả sao?”
“Khoảng tám chín phần.” Lâm Quý đáp.
Tôn Hà Nhai vỗ vỗ bả vai Lâm Quý: “Chậc chậc, người trẻ tuổi thật giỏi.”
Lướt qua Lâm Quý, Tôn Hà Nhai đến bên cạnh Lạc Huyền Nhất, nói: “Lạc tướng, việc này là Giám Thiên Ti ta không giam sát cẩn thận. Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng cho ngài một cái công đạo.”
“Làm phiền Tôn đại nhân nhọc lòng.” Lạc Huyền Nhất cúi rạp người.
Giờ khắc này, ông không phải là một Tể tướng đương triều gì đó nữa mà chỉ là một người đàn ông mất vợ mất con đáng thương.
Tôn Hà Nhai lại nhìn về phía Lạc phu nhân, có hơi bất đắc dĩ nói: “Thủ đoạn của yêu nhân này thật độc ác, biết rõ tà ma không thể vào được thành, thế là hắn đã luyện chế Biến Bà…”
“Yêu vật bậc này quá mức hiếm thấy, hơn nữa sinh cơ chưa tán, nếu không có những chỗ quái dị kia thì so với người thường không hề khác nhau. Lại bởi vì là Tể tướng phu nhân, cho dù phát hiện có điều kỳ lạ, chỉ sợ cũng không dám nhiều lời nửa câu…”
Nói đến đây, Tôn Hà Nhai bất ngờ hơi biến sắc.
“Tể tướng phu nhân? Lạc tướng, nghe nói gần đây lệnh ái đã…”
Lạc Huyền Nhất đau khổ gật đầu.
Trong nháy mắt, Tôn Hà Nhai thần sắc ngưng trọng, y tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không gấp gáp mở miệng mà nhìn về phía Lâm Quý đang đứng ở một bên.
Lâm Quý hiểu ý.
“Nếu Tôn đại nhân đã ở đây, vậy hạ quan xin cáo từ.”
Tôn Hà Nhai gật đầu: “Lâm Quý, ngươi rất không tồi, ta nhớ kỹ ngươi.”
Nếu là người khác được cấp trên gật đầu khích lệ, họ chắc chắn sẽ mở cờ trong bụng. Nhưng Lâm Quý mặt không thay đổi, chỉ thi lễ một cái, thậm chí trong lòng còn cảm thấy có hơi phiền phức.
Sau khi rời khỏi phủ Tể tướng, Lâm Quý mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đầu tiên là nữ nhi, sau đó là lão bà… Hơn nữa còn dùng cái chết của nữ nhi để làm vỏ bọc cho lão bà.” Lâm Quý thầm nghĩ: “Hai chuyện này mà không liên quan đến nhau mới là có quỷ.”
Vừa nãy, sắc mặt Tôn Hà Nhai thay đổi liên tục, rõ ràng cũng đã nghĩ đến điều này. Nếu không thì tại sao thê tử và nữ nhi của Tể tướng đương triều lại có thể trùng hợp xảy ra chuyện cùng một lúc như vậy?
Chuyện này khẳng định không đơn giản!
“Có liên quan đến Tể tướng đương triều, bất luận là kẻ nào đang âm mưu, ta đều phải tránh xa. Loại nhân vật ở tầng lớp này, phất phất tay là có thể khiến ta xong đời, không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
Vốn dĩ Lâm Quý còn nghĩ đến việc sau khi báo cáo công tác sẽ ở lại Kinh thành du ngoạn hai ngày, dù sao thì đây cũng là lần đâu tiên hắn vào Kinh. Thế nhưng sau sự việc này, hắn cũng không muốn ở lại Kinh thành một chút nào nữa.
Vẫn là mạng nhỏ quan trọng, trở về huyện Thanh Dương đối phó với mấy tiểu yêu tiểu quỷ chả phải an toàn hơn nhiều sao!
Rất nhanh, Lâm Quý đã rời khỏi Kinh thành, vội vã đi về hướng Lương Châu.
Lúc đến, bởi vì Hầu Nhi Tửu hấp dẫn, hắn đã đi đường mòn trong rừng mấy ngày mới trở lại đường lớn.
Bây giờ không có việc gì, Lâm Quý tự nhiên sẽ không bỏ gần tìm xa, đi vào trong rừng chịu giày vò.
Khoảng chạng vạng tối, Lâm Quý đã nhìn thấy một tiểu trấn mơ hồ ở xa xa.
“Đó hẳn là trấn Thông Thiên nhỉ?”
Trấn Thông Thiên ở gần Kinh thành, là nơi mà các thương nhân từ nam ra bắc, vào Kinh hay rời khỏi đều phải đi qua.
Kinh thành nằm dưới chân Thiên Tử, cái tên Thông Thiên của trấn này cũng như vậy mà có.
Chỉ có điều khi Lâm Quý đến bên ngoài trấn, hắn lại bị quan binh chặn lại.
Không chỉ Lâm Quý mà nhiều người ở hai bên đường cũng bị chặn lại không cho vào.
Có người muốn gây sự, nhưng vừa mới mở miệng đã bị quan binh hung hăng đánh cho một trận.
“Đường này không đi được, trở lại kinh thành đi.” Nhìn thấy Lâm Quý đến, quan binh chặn đường thuận miệng nói.
Lâm Quý khẽ cau mày: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Trấn Thông Thiên này không đến mức vạn bất đắc dĩ làm sao có thể bị phong bế được?”
“Nghe ngóng nhiều như vậy làm gì? Đi đi đi…” Quan binh nói được một nửa thì thấy Lệnh bài chữ 'Trảm' trong tay Lâm Quý.
“Hóa ra là Giám Thiên Ti đại nhân.” Quan binh vội vàng tránh sang một bên.
“Ngươi còn chưa nói cho ta, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Quý hỏi lại.
“Không biết ạ, tiểu nhân cũng chỉ nhận lệnh từ phía trên.”
Đúng lúc này, ở bên đường, một đạo sĩ bất ngờ xông ra từ trong đám người.
“Chờ một chút, ta và vị huynh đài này là nhất đạo, để ta cùng đi vào.”
“Ngươi?” Quan binh nhíu mày, nhìn đạo sĩ có vẻ hơi lôi thôi này, đang chuẩn bị xua đuổi.
Lâm Quý lại hỏi: “Ngươi biết phía trước xảy ra chuyện gì sao?”
“Đưa ta vào, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Đạo sĩ cười nói.
Thấy Lâm Quý nhíu mày, dường như có hơi không kiên nhẫn, đạo sĩ vội vàng nói tiếp: “Chuyện xảy ra phía trước không tiện nói ở chỗ này.”
Lâm Quý âm thầm mở linh nhãn quét đạo sĩ một lượt, không nhìn ra sâu cạn nhưng có thể xác định đạo sĩ có tu vi trên người, bèn nói với quan binh: “Để hắn vào cùng ta.”
Giám Thiên Ti đại nhân đã nói, bọn họ tự nhiên không dám trái lời.
Sau khi vào tiểu trấn, Lâm Quý nói thẳng: “Nói đi, phía trước cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Trấn Thông Thiên này là cửa ải của Kinh thành, nếu không có đại sự gì tuyệt đối sẽ không xuất động quan binh phong đường.”
Đạo sĩ lôi thôi cười ha hả.
“Huynh đài có biết Quỷ Vương Lương Thành không?”
“Tất nhiên ta biết.”
“Ha ha, mới vài ngày trước.” Đạo sĩ thần thần bí bí nhìn xung quanh một lượt, sau đó đến gần Lâm Quý, nói nhỏ.
“Con trai của Quỷ Vương Lương Thành bị người làm thịt… hồn phi phách tán!”