Mục lục
Tuần Thiên Yêu Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, ta sẽ lo việc làm ăn của ngươi, thử đoán xem ta là ai, ta đến từ đâu và ta sẽ đi đâu” Lâm Quý mỉm cười nói.

Đạo sĩ ngẩn người.

“Huynh đài, người này…”

“Đạo sĩ, ngươi mà tính không rõ ràng, ta sẽ bắt ngươi. Giữa thanh thiên bạch nhật ở ven đường giả danh lừa bịp, điều này không nói được thì đừng có đi.”

“Ha ha ha, bần đạo ta cũng vì sống tạm thôi, huynh đài này chớ cười nhạo bần đạo.”

Đạo sĩ vội vàng trải ra, xếp vào hộp rồi đeo lên lưng.

“Thì ra ngài đây là bổ đầu của huyện Thanh Dương, tự bần đạo đến Thanh Dương này cả ngày đều nghe đồn bổ đầu của huyện uy phong anh mình như thế nào, khí độ bất phàm ra làm sao…”

“Được rồi, đừng tâng bốc nữa.” Lâm Quý vội vàng xua tay.

Lúc trước khi nhìn thấy vị này ở thông thiên, Lâm Quý đã dùng Trảm Tự lệnh của Giám Thiên Ti mang theo y vào đây.

Trảm Tự lệnh chính là tượng trưng cho thân phận Giám Thiên Ti ở các Châu, bởi vậy đạo sĩ này muốn làm rõ thân phận của hắn cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Chỉ là vừa mới hiểu liền đã “đánh xà thượng côn” bắt đầu “vuốt mông ngựa” điều này cũng gọi là nhanh quá đi.

Đúng lúc này, bụng của đạo sĩ đột nhiên kêu lên.

Ánh mắt của Lâm Quý có chút kỳ lạ nhìn y một cái.

“Tu sĩ vẫn có thể để bản thân bị đói sao?”

“Đi ra bên ngoài, khó tránh khỏi gặp những lúc khó khăn.” Tu sĩ có chút xấu hổ nói.

“Đi theo ta, hai người chúng ta cũng coi như có giao tình, hôm nay tâm tình của ta không tốt vậy nên mời ngươi ăn một bữa.”

“Như vậy thật là vinh hạnh” Đạo sĩ xoa xoa tay đi theo Lâm Quý, y cười híp cả mắt.

Lâm Quý lại đưa Đạo sĩ đến lầu Như Ý, đây cũng là nhà hàng tốt ở trong huyện.

Chủ quầy kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Quý.

“Lâm bổ đầu sao lại đến đây, có phải là cơm vừa ăn không hợp khẩu vị chứ, ngài đợi một chút, tôi sẽ bảo sau bếp nấu cho ngài một bàn.”

“Không phải ta, là đạo sĩ này.” Lâm Quý chỉ chỉ Đạo sĩ phía sau, rồi nói: “Đây là bạn của ta, hiếm khi gặp mặt, ngươi bảo sau bếp tùy ý làm vài món và rượu.”

“Được, mời ngài lên lầu trên ạ.”

Lâm Quý đưa Đạo sĩ lên lầu, khi đến tửu lầu vào buổi trưa thì chỗ ở cửa sổ đã có người ngồi.

Đó cũng là tửu lâu mà Lâm Quý vừa mới rời đi vì thế vẫn chưa có chỗ cho hắn.

Khi hai vị khách nhìn thấy Lâm Quý đi đến, họ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.

“Không cần, các ngươi cứ ăn tự nhiên, ta có thể ngồi bất cứ chỗ nào cũng được.

Nói xong, Lâm Quý liền đưa Đạo sĩ đến bên chiếc bàn cạnh thang gác rồi ngồi xuống.

Không lâu sau, thức ăn và rượu đã được bưng lên, nói là làm đơn giản một chút, nhưng tửu lầu vẫn sắp xếp một bàn đầy đủ.

Thức ăn ngon ngay trước mắt, nhưng Đạo sĩ cũng không sốt ruột động tay mà đối với Lâm Quý có một chút thi lễ.

“Bần đạo bình tâm, cảm ơn ân tình của Lâm bổ đầu về bữa cơm này.”

“Đừng khách khí” Lâm bổ đầu cười đáp lễ.

Sau khi xong phần đáp lễ, Đạo sĩ bắt đầu ăn nhanh không còn cấp bậc lễ nghi gì nữa.

Nhìn thấy y ăn miệng đầy dầu, sau khi quệt vào tay áo lại tiếp tục bắt đầu ăn, Lâm Quý cũng không nói nên lời.

“Ăn chậm một chút, không có ai giành của ngươi đâu.”

Đạo sĩ vẫn chăm chú ăn không trả lời.

Lâm Quý thuận miệng nói: “Bình Tâm đạo trưởng, ngươi không phải nói đến Lương Thành giết quỷ ư, sao lại đến Thanh Dương vậy?”

Nhắc đến chuyện này khiến cho Đạo sĩ đang yên đang lành ăn như vũ bão.

“ Lương Thành đó… không phải là nơi dành cho con người mà!”

“Ồ, nói kỹ xem nào.” Ánh mắt Lâm Quý sáng lên, vội vàng truy hỏi.

Bình Tâm đạo sĩ dường như đã ăn lửng dạ, vì vậy cũng không ăn giống quỷ chết đói đầu thai như trước nữa.

Mà là một tay cầm chân gà, một tay bưng chén rượu có chút mãn nguyện chậm dãi nói: “Lúc trước sau khi tin tức Lương Thành bị hàng vạn quỷ bao vây được truyền ra ngoài, tu sĩ thiên hạ đều cho rằng Lương Thành vài ngày nữa sẽ gặp nạn,… kết quả là ta đến thành, đúng là bị hàng vạn quỷ vây quanh, nhưng mà chúng chỉ có bao vây chứ không có tấn công!”

“Đã hơn nửa tháng mà người trong thành không có một chút bị thương nào ngoại trừ cả ngày sợ hãi thôi. Người nói xem đây là việc quái quỷ gì vậy.”

Lâm Quý có chút nhướng mày, nhớ tới lệ quỷ tối qua mới bắt được rồi nói: “Ta nghe nói chính quỷ Vương đã khống chế thuộc hạ làm như vậy.”

“Điều này cũng không phải là sai.” Bình Tâm đạo nhân khẽ thở dài “dù sao thì cũng không ít tu sĩ đến Lương Thành, thấy trong thành không có trở ngại liền giết quỷ.”

“Tự tìm cái chết.” Lâm Quý theo tiềm thức nói.

“Ai nói không phải chứ!” Bình Tâm đạo nhân vội vàng gật đầu. “Quỷ vật không tấn công thành cũng không đả thương người, tu sĩ đi ra ngoài vậy không phải là tặng cho chúng khẩu phần ăn sao?”

“Bần đạo tận mắt nhìn thấy có 2 gã tu sĩ Đệ Tứ cảnh chết trong tay của Quỷ Soái, còn tu sĩ của hạ giới thì chết quá nhiều.”

“Lợi hại như vậy ư?” Lâm Quý có chút kinh ngạc: “Ngay cả cấp bậc Quỷ Soái cũng ra tay.”

Sức mạnh của quỷ tướng trong khoảng Đệ Tam cảnh và Đệ Tứ cảnh còn Quỷ Soái trong khoảng Đệ Ngũ cảnh và Đệ Lục cảnh.

Một số Quỷ Soái mạnh có thể đối đầu trực tiếp với người tu luyện vào ban ngày mà chúng chỉ được thấy trước đây.

Mặc dù vậy thuộc hạ của Quỷ Vương cũng không có nhiều Quỷ Soái.

“Tôi phỏng đoán không phải Quỷ Vương ra lệnh, những Quỷ Soái kia cũng kìm nén hoảng sợ.” nói đến đây Bình Tâm đạo nhân đột nhiên hạ giọng nói: “Quỷ Vương ở Lương Thành hiện nay đã không còn áp chế được thuộc hạ lệ quỷ nữa rồi, thời gian nhiều ngày như vậy nhiều quỷ chạy bốn phía.”

“Lúc nào cũng có lệ quỷ tác oai tác quái ở trong thành khiến cho dân chúng đều không dám ra ngoài.”

“Chuyện này thì ta cũng biết, hôm qua ta vừa mới trừng trị mấy con lệ quỷ trốn khỏi Lương Thành” Lâm Quý gật đầu, lại lạ lùng nói: “ Không đúng, huyện Lương Hà cùng với huyện Vân Dương đều cách xa Lương Thành, so với quận Thanh Dương còn cách xa hơn nhiều, tại sao chỉ có 2 đến 3 lệ quỷ ở quận Thanh Dương.”

“Việc này thì tôi biết.” Bình Tâm đạo nhân cười nói: “Đó là đại sư Hàng Si ở chùa Đại Lý, người đang canh gác hướng từ huyện Lương Thành đến quận Thanh Dương, một người làm quan cả họ được nhờ, rất hoành tráng “bần đạo tôi có thể rời Lương Thành cũng là vì vậy.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Quý không biến sắc nhưng trong lòng lại có tiếng thở dài.

Đại sư Hàng Si ở bên kia không quản tuy nhiên hắn chỉ quan tâm đến quận Thanh Dương, điều này khiến cho hắn khó kết nối với chính mình.

“Rốt cuộc là việc gì … cái gì cũng không nói nhưng lại luôn tìm kiếm ta ở đó.” Lâm Quý mặt có chút cau có.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Quý vô tình quét qua lầu 1 của tửu lầu nhưng phát hiện ra có hai võ gia đứng ở cửa.

Mặt mũi hai người này thanh tú, lông mày đẹp, không có râu, sau lưng mỗi người mang một thanh trường kiếm mang phong thái của người anh hùng trượng nghĩa.

Tuổi còn rất trẻ.

Đạo sĩ chú ý tới ánh mắt của Lâm Quý, cũng nhìn sang qua rồi cười khẽ.

“Hai tiểu nha đầu.”

“Đúng vậy, nữ cải trang nam.” Lâm Quý liếc thêm hai cái rồi thu hồi tầm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK