"Ngưu ca, Bách Gia Tô lại bắt đầu nói nhảm rồi!"
"Hả! Ở đâu? Mau đưa ta đi xem thử."
Ngưu Tráng Tráng mới vừa mười tuổi cũng được coi như là vua của đám hài tử trong thôn, luôn có một đám tiểu đệ non nớt biết nghe lời vây quanh, thậm chí còn có cả một số tiểu nữ hài.
Chẳng qua mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, mặc dù Bách Gia Tô mới bảy tuổi, nhưng lại hoàn toàn thoát khỏi vòng khống chế của Ngưu Tráng Tráng, cũng không phải là Ngưu Tráng Tráng đẩy Gia Tô ra bên ngoài vòng khống chế, mà là có làm như thế nào thì Bách Gia Tô vẫn không chịu vào, ở trong mắt Bách Gia Tô, mọi hành động áp bức, đe dọa, dụ dỗ của Ngưu Tráng Tráng thoạt nhìn giống như là một con mèo con đang giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không có chút cảm giác uy hiếp gì, trái lại còn rất đáng yêu.
Ngưu Tráng Tráng được một tên tiểu đệ nào đó chỉ đường, dẫn theo một đám tiểu hài nhi đi tới một con suối gần sát ngoài thôn, mà Bách Gia Tô thì đang đứng dưới một cái cây thoạt nhìn khá là tươi tốt lẩm bẩm nói gì đó.
"Trời nóng quá, ta phải về đây." Bách Gia Tô như đã không còn chịu đựng được nữa.
"Đừng, đừng, đừng mà!" Bên cạnh Bách Gia Tô không có người nào, chỉ có một cái nồi sắt vừa đen vừa bẩn, nhưng lại trông có vẻ rất nặng.
"Nhìn thế nào cũng chỉ thấy ngươi là một cái nồi!"
"Ta là kiếm tu! Kiếm tu ngươi có biết không! Đồ nhãi ranh miệng còn hôi sữa, trong miệng không nhả ra được. . ."
Ầm một tiếng, Bách Gia Tô ném cái nồi sắt trông khá là nặng kia đi, trong lòng không khỏi cảm thấy có phần đáng tiếc, mặc dù cái nồi sắt này nói nhiều, nhưng mà chất lượng vẫn rất không tồi, dùng để xào rau chắc là sẽ rất ngon.
"Vị tiểu tu hữu này, ánh mắt này của ngươi là ý gì đây. . . Có lời gì thì cứ từ từ nói, hai ta gặp nhau chính là duyên phận, đúng không?"
Hình như cái nồi sắt biết nếu mình cứ nói năng cứng rắn như thế, chỉ sợ không biết sẽ lại bị chôn ở dưới mặt đất không biết tới bao nhiêu năm nữa, có lẽ đến lúc được gặp lại ánh mặt trời thì hắn cũng sẽ bị người ta coi như sắt vụn đúc nóng lại một lần nữa, điểm mấu chốt nhất chính là cái tiểu hài nhi trước mắt này lại có thể câu thông trao đổi với mình - một kiếm hồn, thật sự là khiến cho một kể đã hóa thành sắt đá như hắn kích động không thôi, thậm chí còn xuất hiện lỗi giác rằng hồn phách cũng sắp hỏng mất.
"Ta không có hứng thú với kiếm tu, ngươi lải nhải mấy chuyện đó ta cũng nghe không hiểu, ta chỉ thiếu một cái nồi, nếu ngươi cảm thấy được thì ta sẽ mang ngươi đi, còn nếu không được thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi." Bách Gia Tô như đang nói ra một lời thông điệp cuối cùng.
Nồi sắt thoáng im lặng một hồi, kiềm chế cảm xúc của mình, thay đổi ngữ điệu, có phần thận trọng hỏi: "Ngươi đã từng gặp kiếm tu khác rồi ư?"
Suy cho cùng nồi sắt cũng là kiếm hồn, sau khi bình tĩnh lại liền suy tư đến rất nhiều vấn đề, Bách Gia Tô thấy mình cũng chỉ hơi ngạc nhiên, hơn nữa còn thong thả ung dung nói chuyện với mình, một thứ thoạt nhìn rất. . .
Được rồi, tạm thời coi như là trò chuyện với một cái nồi sắt, ở trong mắt người bình thường, sợ rằng sẽ bị xem là đầu óc có vấn đề, thế nên cái nồi sắt mới có thể suy đoán ra Bách Gia Tô đã từng có trải nghiệm tương tự từ trước khi gặp mình rồi, nói theo cách khác thì chính là đã từng nói chuyện với những kiếm hồn khác nên mới có thể trấn định như này, thế nên hắn có phần mong đợi, cũng vì vậy mà không thể không thận trọng nghiêm túc lên.
"Kiếm tu?"
Bách Gia Tô nghe thấy câu hỏi của nồi sắt, thì có phần chần chờ, bởi vì nội dung mà cái nồi sắt miêu tả quá mức ly kỳ và khoa trương, hắn chưa từng thấy kiếm tu thật sự, thậm chí cũng chưa nghe nói tới một cái tuyệt chiến có một không hai nào, nhưng mà cái nồi sắt này nói nó là kiếm tu, nếu như là . . . vật dụng bằng sắt mà hắn có thể trò chuyện thì bản thân hắn cũng đã từng thấy rồi, hoặc là nói không chỉ là đã từng thấy, mà ở trong nhà còn có tận hai cái.
"Có phải kiếm tu hay không thì ta không biết, nhưng là bọn họ đều giống như ngươi, không có hình dáng của một thanh kiếm, nhưng lại có thể trò chuyện với ta."
Cái nồi sắt nghe được lời Bách Gia Tô nói thì cứ như bị sấm sét bổ trúng giữa trời quang, thậm chí Bách Gia Tô còn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh giống như tiếng lá khô bị ngón tay bóp nát truyền đến từ trong chiếc nồi sắt.
"Mau, mau đưa ta đi xem thử!" Cái nồi sắt bỗng nhiên hét lên, dọa cho Bách Gia Tô giật thót mình.
Bách Gia Tô thử dò xét hỏi: "Thế ngươi đồng ý làm nồi sắt rồi chứ?"
Lúc này kiếm hồn đâu còn có tâm trạng để ý đến chuyện có phải nồi sắt hay không, có giữ được tôn nghiêm hay không, hắn đã không nhớ rõ thời gian đã trôi qua bao nhiêu năm, một trăm năm? Hay là năm trăm năm? Hôm nay biết được đồng môn từng ngã xuống còn có thể may mắn sống sót giống như mình, sao hắn có thể không kích động được chứ.
"Mau đưa ta đi xem thử, ngươi nói gì ta cũng đáp ứng ngươi!" Nồi sắt đã gấp đến độ không chờ nổi rồi, nhưng hắn vẫn cẩn thận khống chế cảm xúc của mình, sợ chọc cho Bách Gia Tô mất hứng ném lại mình ở chỗ này.
"Được rồi, ta cũng chỉ chờ những lời này của ngươi thôi!"
Bách Gia Tô rất là hứng khởi nhấc cái nồi sắt lên, cái nồi sắt này nhìn như không lớn, nhưng lúc xách lên vẫn hơi nặng, mặc dù Bách Gia Tô tuổi nhỏ, nhưng mà từ nhỏ đã là cô nhi nên hắn đã sớm học được tay làm hàm nhai, thế nên sức lực cũng không kém gì Ngưu Tráng Tráng với vóc người to khỏe, đây cũng là chuyện khiến Ngưu Tráng Tráng vô cùng buồn bực.
Bách Gia Tô mới vừa nhấc cái nồi sắt lên, thì liền thấy Ngưu Tráng Tráng mang theo một đám tiểu hài nhi chạy dọc theo suối nước tiến về phía mình, thấy cái dáng vẻ lắc đầu lắc đuôi của Ngưu Tráng Tráng, liền biết là Ngưu Tráng Tráng lại tới "khuyên bảo" mình, Bách Gia Tô thầm nghĩ rằng nếu như Ngưu Tráng Tráng chịu đặt cái lòng cố chấp này lên nghề rèn, thì ít nhất cũng có thể thay phụ thân hắn chia sẻ một chút ưu sầu rồi.
"Bách Gia Tô, ngươi vừa nhặt được món đồ chơi mới à? Cho ta mượn chơi hai ngày được không?"