Mười tám cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, nhưng việc đã tới nước này e rằng đối phương cũng sẽ không bỏ qua bọn họ. Tuy nhiên, Tô Dạ tự nhận là đã hạ thủ lưu tình.
Nhưng ở góc nhìn bên phía Thái Nguyên và Vương Bính Thần, Tô Dạ cũng là một ma đầu tàn nhẫn, mỗi một lần xuống tay đều mang theo một vũng máu thịt, điều này càng khiến Thái Nguyên nhớ lại tình cảnh năm xưa thú dữ tàn sát thôn làng của bọn họ. Bước vào trò chơi, không hề có lòng thương hại, độc ác cùng cực khiến người ta căm phẫn.
Khi hai bên khôi phục lại một chút thể lực chuẩn bị để kết thúc đối phương, bỗng nhiên bên Vương Bính Thần có một tu sĩ hốt hoảng gào khóc nói: "Phía dưới có cái gì đó. . . Có cái gì đó! Nó đang ăn chân của ta! Cứu mạng!"
Khi tiếng hét thứ nhất vang lên, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba cũng nối tiếp, nhóm người của Thái Nguyên và Vương Bính Thần loạn cả lên, bọn họ không biết có vật gì trong lòng đất, chỉ xác định có thứ đang tập kích bọn họ!
Vẻ mặt mười tám và Tô Dạ trở nên rất khó coi, hiện tại bọn họ bỗng nhiên vui mừng, ở trong rất nhiều kiến thức của Linh học, có địa lý thường thức của Tam Thiên thế giới, trong đó lại bao gồm một môn học - Các loài linh thú.
Ban đêm, máu me, lòng đất, đánh lén, cấp bậc bí cảnh của thế giới Tiểu Thiên. Năm từ then chốt này đã đủ để Tô Dạ thu hẹp sinh vật chưa biết trong lòng đất vào 3 khả năng.
Kiến Thiết Mã, đây là một loại linh thú ăn tạp, cá thể nhỏ yếu không chịu nổi một đòn, thậm chí cả đứa trẻ cũng có thể dễ dàng giẫm chết. Nhưng từ trước đến nay loại sinh vật này đều sống theo bầy, số lượng lên tới mấy trăm vạn càng khiến người nhìn khiếp sợ, đủ để nhẹ nhàng tiêu hóa tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh hoặc linh thú khác cùng cấp, nơi nào đi qua không dư một ngọn cỏ, không thừa một giọt máu.
Xuyên Giáp Thú, thứ này cũng là một loài linh thú ăn tạp, nhưng tính công kích không mạnh như vậy, nói như vậy tức là rất ít khi chủ động tập kích linh thú khác hoặc loài người. Bản lĩnh đào hang xuyên tường của chúng có thể nói là lợi hại nhất trong số các linh thú.
Ngão Thú, đây là linh thú ăn thịt, tính công kích rất mạnh, hơn nữa linh tính của nó cũng gian xảo hơn Kiến Thiết Mã và Xuyên Giáp Thú. Sở trường mai phục và đánh lén, thường có thể dựa vào trí tuệ săn bắt linh thú mạnh hơn.
Nhìn nhóm tu sĩ phía trước bỗng nhiên sụp đổ, đương nhiên mười tám đã nhìn thấu kẻ đầu têu, nhỏ giọng nhưng rất rõ ràng: "Lúc này chúng ta phải rời đi nhanh một chút."
Sau một câu này không ai hỏi nhiều, tất cả mọi người đều tin tưởng phán đoán của mười tám. Tô Dạ vừa bước hai bước cũng cảm thấy phía sau có tiếng động lạ, trường kiếm màu đen không hề nghĩ ngợi đâm thẳng xuống đất, vặn một cái. Một âm thanh bén nhọn gắt gỏng vang lên, cách bùn đất cũng có thể nghe được sự phẫn nộ trong đó.
"Qủa nhiên là Ngão Thú!"
Một nhát vặn này của Tô Dạ có lực khủng khiếp, bụi đất nhỏ tới không thể nhìn thấy bên cạnh gồ lên, từ từ phục hồi trạng thái ban đầu, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng, không tiếp tục ẩn mình mà lẻn thẳng về phía Thái Nguyên và Vương Bính Thần bên kia.
Nhóm hạt giống vẫn còn dồi dào tinh lực, vì thế mà chạy như bay không chút khó khăn, cảm giác dần dần thoát khỏi tiếng kêu rên và mùi máu tanh sau lưng. Sau nửa canh giờ mới dừng chân nhìn lại, dù phía sau đã thành một mảnh đen kịt nhưng loáng thoáng có thể cảm nhận được trước đó không lâu vẫn còn ánh lửa thiêu đốt, tuy tiếng kêu thảm thiết đã tiêu tan mà vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Ba mươi chín vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói: "Ngão thú này quả nhiên gian xảo giống như trong sách."
Tô Dạ nhìn chằm chằm vào bóng đêm phương xa, không rõ đang nghĩ điều gì, khí lực toàn thân bỗng nhiên không khống chế được trôi đi từng chút một, trong lòng có cảm giác hoang mang không nói ra được.
Mười tám vỗ vỗ bả vai Tô Dạ lo lắng hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"
Tô Dạ chậm chạp mở miệng, có hơi khổ sở trả lời: "Bọn họ cơ bản không nên bị như vậy. . ."
Đối với loại cảm xúc từ bi này của Tô Dạ, hai mươi bảy lại có chút bất đồng: "Đây là bọn hắn tự chọn, ngươi không cần thương cảm thay cho bọn họ, cũng không nên lãng phí thời gian ban phát cảm thương đạo đức, hai mươi ba vẫn còn ở phía trước chờ chúng ta đó."
Tô Dạ cũng không nói thêm nữa, vận động tay chân một chút, thở một hơi thật dài ra hiệu mình đã điều hòa xong, có thể tiếp tục lên đường.
Tốc độ của hạt giống lúc này chậm lại, thực sự không phải bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực và linh uy mà vì quá coi thường nơi này, nơi nào cũng có nguy cơ ẩn núp trong đêm tối, chỉ lơ là cảnh giác một chút sẽ trúng chiêu. Nếu những tu sĩ loài người kia ở trạng thái sẵn sàng, những con Ngão thú này không có đe dọa nhiều với họ, đáng tiếc lại không có nếu như.
Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Tô Dạ đã hơi khác. Con số lạnh như băng cũng không thể nói rõ tất cả, nhưng bản thân Tô Dạ là số sáu mươi tám lại biểu hiện vượt quá dự liệu của tất cả mọi người. Bất kể là tình huống khó khăn trong quy định, lập kế hoạch, hay năng lực chém giết quái vật, mười tám tự đánh giá mình không làm tốt hơn Tô Dạ.
Mười tám dựa vào dị năng "Thấu hiểu" mạnh mẽ liên tục đuổi theo hơn mười cường giả trong đám hạt giống, có điều tu vi bản thân bị giới hạn nên vẫn chưa đột phá Toái Tinh. Mà thực lực tổng quát của Tô Dạ lại có thế ngang hàng mười tám, rốt cuộc là "Linh cảm" bị đánh giá thấp, hay Tô Dạ giấu mình quá kỹ?
Hiện tại mười tám thật lòng vui mừng vì Tô Dạ là người bên mình, ban đầu không dùng thủ đoạn cương quyết lôi kéo Tô Dạ là lựa chọn chính xác. Mặc dù bằng hữu là một thứ quan hệ rất đáng nghi giữa các hạt giống nhưng Tô Dạ bây giờ tuyệt đối là người bên cạnh mình, cùng nhau chiến đấu, cùng kẻ địch chung, một khi loại ràng buộc này đã hình thành sẽ rất khó cởi bỏ.
Còn một canh giờ nữa sẽ tới bình minh, lúc này mọi người mới ngồi xuống nghỉ ngơi ăn một chút linh dược bổ sung linh uy. Sau khi bình minh tất cả mọi thứ của đêm nay đều tiêu tan trong hồi ức. Bởi hai mươi ba ở phía trước giống như một thanh kiếm lợi hại treo trên đầu, không cho phép bọn họ buông lơi dù chỉ giây lát