Trong khoảng thời gian này hai người đều không hề nhàn rỗi, bắt đầu nói chuyện phiếm giết thời gian với nhau, hết thảy về "Linh" giới Tô Dạ đều ngậm miệng không nói, chẳng qua Bạch Sát cũng không truy vấn tới cùng, mà chỉ tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
So sánh với phù tu, Tô Dạ thích những hệ thống tu luyện cận chiến kia hơn, chẳng qua Tô Dạ cũng cảm thấy rất hứng thú là đối hai nhánh tuyệt học của phù tu, một cái là khôi lỗi sư, cái còn lại là phù văn trận.
Suy cho cùng năm năm ngắn ngủn ở "Linh" giới, tu thuật nghiệp chuyên về tấn công, dù theo đuổi tính toàn năng cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết, mà thể hiện nhiều hơn ở phương diện biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, kẻ địch biết không chăc là ngươi cũng biết, nhưng mà đòi hỏi làm sao phải ứng đối và kiềm chế được.
Tô Dạ thì rất thích nghiên cứu những hoa văn rắc rối phức tạp kia, nhưng hoa văn phù văn cũng không phải là càng nhiều hạn chế, càng phức tạp thì sẽ càng tốt.
Đầu tiên hoa văn phù văn và kiếm hồn kiếm tu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chẳng qua dù sao thì kiếm hồn vẫn là vật còn sống, mà hoa văn tuy cũng chứa đựng linh uy của thiên địa, nhưng cuối cùng chỉ là vật chết, đây chính là lý do vì sao năm đó phù tu là môn phái mạnh nhất chỉ sau kiếm tu.
Thích hợp mới là tốt nhất, Tô Dạ khắc linh phù không chỉ hao phí thời gian, những thứ hoa văn kia còn rắc rối phức tạp làm cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Cảnh giới tu vi càng cao, theo đuổi uy năng cũng sẽ càng lớn, mà hiển nhiên là hạt giống chủ tu phù tu sẽ đi chính con đường này, phù văn đơn giản lỗ mãng là tốt rồi, linh phù cũng là một loại binh khí, hơn nữa không giống với các hệ thống tu luyện khác.
Linh phù lại càng là vật tiêu hao, phải để dành càng nhiều thì mới càng tốt cho thậm chí có thể biến lượng sinh biến chất, Tô Dạ chế luyện một tấm linh phù, thì hai mươi bảy đã có thể khắc ra một trăm tấm linh phù rồi.
Thật ra thiên phú phù tu của Tô Dạ rất ưu tú, nghiêm khắc mà nói, muốn khắc phù văn thì cần một đôi tay khéo léo, mà đôi tay này là cần phải có tính ổn định cân bằng, điều khiển lực, khống chế lực thật tự nhiên.
Nhưng có một đôi tay khéo léo vẫn còn chưa đủ, bởi vì thời điểm khắc linh phù vô cùng hao tâm tổn sức, lúc này hồn hải khoa trương của Tô Dạ chính là ưu thế, cũng là may mắn mà hắn có được.
Hồn phách của người khác đều là một dòng suối, thậm chí hồn phách cảnh giới Hóa Tinh cũng chỉ có thể gọi là một con sông lớn mà thôi, trăm ngàn trường giang và hoàng hà mới có thể hội tụ thành một cái đại dương.
Các hạt giống đã phá vỡ quan niệm tu hành truyền thống, tu kiếm sẽ phải lấy kiếm đột phá cảnh giới, tu đao sẽ phải lấy đao đột phá cảnh giới, luyện thể thì phải lấy thân đột phá cảnh giới.
Thật ra thì bản chất của tu luyện chính là linh uy thiên địa, từ hấp thu linh uy đến chứa đựng linh uy, từ mượn linh uy đến nắm khí thế của thiên địa trong tay, đây mới là quan trọng nhất, mà hệ thống tu luyện cũng chỉ là thủ đoạn lên cấp, cũng chỉ là tài nghệ chiến đấu.
Đạo lý chỉ là đạo lý, thực tế khi tu luyện một môn hệ thống cũng rất khó đạt tới đỉnh phong, thậm chí ở thế giới Tiểu Thiên, rất nhiều tu sĩ cùng cực cả đời khắc khổ nghiên cứu, mà vẫn không thể thăng thiên đến thế giới Trung Thiên như tâm nguyện của mình.
Hạt giống là hạt giống của thế giới Tam Thiên, nở hoa kết quả đó cũng là để trở thành cây trụ nâng lên thế giới Tam Thiên, chẳng qua qua nhiều năm như vậy Tô Dạ đều ở "Linh" giới, mặc dù rất chú trọng chuyên tâm tu luyện, nhưng là so với tu sĩ hiện thế thì vẫn không cách nào phán đoán trực quan.
Tô Dạ và Bạch Sát thao thao bất tuyệt đi dọc theo bờ sông tới Giang Tả thành, ở trên đường Bạch Sát và Tô Dạ đã thêu dệt ra một cái thân phận cô nhi lưu lạc, mặc dù bình thường không có gì lạ nhưng mà như thế sẽ càng thêm đáng tin.
Buổi trưa vừa qua, hai người cũng không đói, chuẩn bị trực tiếp đi tới môn phái phù tu, Tô Dạ có “Bạch Dạ Hành”, Bạch Sát là sinh mệnh ngoại tộc, chỉ cần hai người không cố ý lộ ra sơ hở, tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh cũng tuyệt đối nhìn không ra.
"Bách Sát, chúng ta đã đến."
Dù sao bây giờ Bạch Sát cũng là dáng vẻ hài đồng, y theo cái tên Bách Gia Tô của mình, Tô Dạ cũng đặt ra cái hài âm Bách Sát.
Ở trên đường Tô Dạ còn nhắc nhở Bạch Sát rằng đến lúc đó tuyệt đối đừng bày ra dáng vẻ của một kẻ lão phu, sẽ rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.
Phong Thủy các gần trong gang tấc.
Giữa cái cảnh sắc vạn dặm xanh biếc, trên trăm cái gác cao màu xanh mọc lên từ mặt đất, thật sự là một bức họa nước biếc đẹp không sao tả xiết.
Bất đồng với những sơn môn khác, Phong Thủy các không phải là dựa vào núi để xây, mà là xây gác cao trên nước, nhưng có duy nhất một thứ bất biến đó chính là môn phái phù tu đều coi trọng khí chất nhất.
Phải phong độ!
Phải giàu sang!
Phải lộng lẫy!
Tô Dạ cảm giác tia sáng này đâm vào mắt mắt mình cũng hơi đau. . .
Đi tới trước cổng Phong Thủy các, hiển nhiên là bị mấy tên đệ tử canh cửa ngăn cản.
"Hai tên tiểu hài nhi các ngươi tới đây làm gì, mau nhanh về nhà đi!" Một gã nam đệ tử không nhịn được khoát tay áo.
Tô Dạ bật thốt lên lời kịch đã sớm chuẩn bị tốt: "Tu sĩ đại nhân, ta và đệ đệ ta tới để khảo nghiệm."
Nghe thấy Tô Dạ nói như vậy, tên nam đệ tử này lại càng không nhịn được: "Thời gian thu nhận đệ tử còn chưa tới, các ngươi muốn khảo cái gì! Tháng sau các ngươi lại đến đi."
Tô Dạ cũng không muốn phải chờ một tháng nữa, ở "Linh" giới mỗi hạt giống đều ở tham lam hấp thu chất dinh dưỡng từng giây từng phút, biết quý thời gian nhất, một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó đổi tấc thời gian.
"Tu sĩ đại nhân, hi vọng có thể dàn xếp một chút, ta cùng đệ đệ của ta. . ."
Tô Dạ còn chưa nói hết lời, mà chân mày của tên tu sĩ vẫn chưa hoàn toàn vén lên, thì Bách Sát đã nhảy ra ngoài.