“Vạn trưởng lão đừng tự xem nhẹ mình, ta là hội trưởng, ta chỉ có thể ở yên một chỗ, khiến cho các trưởng lão phải bôn ba bán mạng khắp nơi, người nên thấy xấu hổ phải là ta!” Vạn Thiên Nhận nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Vạn Thù Hoa, ngay lập tức quỳ xuống đất, lại bị một bàn tay trắng như tuyết của Vạn Thù Hoa, đỡ Vạn Thiên Nhận đứng dậy. Lão Vạn Thiên Nhận bật khóc: “Kiếp này có thể gặp được hội trưởng, là phúc đức tám đời tổ tiên ta tu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.